Sau khi xuống xe, vìtrong túi không có tiền lẻ, Mạc Tiểu Mễ đưa luôn cho bác tài xế tờ tiền lớn mộtngàn rồi chạy đi, làm bác tài xế ngạc nhiên hồi lâu.
“Mạc tỷ tỷ!” Thấy Mạc Tiểu Mễ đi vào, nghênh đón là Diệp Tiểu Đao khóc thútthít.
Phòng giải phẩu đèn đỏ vẫn sáng, không biết bên trong tình hình như thế nào.
Mạc Tiểu Mễ xoa đầu Diệp Tiểu Đao, chân mày nhíu chặt, “Anh ấy bị thương chỗnào?”
“Em không thấy rõ ràng, ô...”
“Bị người ta đánh lén ở đâu?” Mạc Tiểu Mễ hỏi tới.
“Chị... Gần chỗ ở của chị.”
“Hả?” Mạc Tiểu Mễ kinh hãi.
“Em... Em vốn là sau khi tan học muốn đi tìm chị, đúng lúc gặp anh Giản cũng đitới nhà chị.”
Trải qua việc sống chết cùng nhau lần này, Diệp Tiểu Đao đã đổi cách xưng hôđối với Giản Nhẫn thành anh Giản, cậu bé không nghĩ Giản Nhẫn sẽ cứu mình, dùsao cậu bé cũng coi là Giản Nhẫn là “Tình địch”.
“Em muốn cùng anh Giản tỷ võ, em nói nếu như mà em có thể đánh thắng anh ấy,anh ấy phải nhường Mạc tỷ tỷ...”
Mạc Tiểu Mễ gõ đầu cậu, sắc tiểu quỷ này suy nghĩ lung tung cái gì đấy.
“Nhưng tụi em còn chưa bắt đầu đánh, liền xuất hiện một đám người mặt đồ đenche mặt, lên tiếng hỏi anh ấy có phải là Giản Nhẫn không rồi lập tức đánh, ô...Anh Giản rất lợi hại, nếu như không có em, anh ấy vốn có thể dễ dàng chiếnthắng, nhưng là... Ô...”
Mạc Tiểu Mễ sờ sờ đầu cậu, “Đừng khóc, anh Giản tốt bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-cua-lao-dai/1986047/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.