Đường Lạp An được đưa vào bệnh viện dưới danh nghĩa Hoàng Phủ gia tiếp nhận cấp cứu. Tìnhtrạng vết thương của anh rất nặng, vài cái xương sướn gãy đứt đâm vàotrong phổi, xương bắp chân trái bị gãy, lại thêm não bị chấn động dẫnđến hôn mê bất tỉnh.
Úc Tiểu Trì sợ hãi ngồi trên ghế dài ở hànhlang nhìn chằm chằm vào ngọn đèn bên ngoài phòng phẫu thuật kia, tronglòng không suy nghĩ được gì. Không buồn không bi thương, không khóc lóccũng không ồn ào. Chỉ đưa tay lên xoay đi xoay lại chiếc nhẫn cưới kia,đeo nó chính là vợ của anh.
Anh không yêu cô, cô sẽ chờ. Anh không quay đầu lại, cô không bắt buộc. Anh bại liệt, cô chăm sóc. Anh chết, cô sẽ an táng.
Lạp An, anh muốn như thế nào, em sẽ theo anh đến cùng.
Du Nguyệt Như cũng không theo tới bệnh viện, lại từ chối việc Thái Tử giữcô lại, “Chị và anh ấy đã chia tay, em còn cái gì không yên lòng đây.”
Thái Tử không nói gì nữa, cho cô một không gian riêng.
Du Nguyệt Như đứng trước gương nhà vệ sinh nhìn mình bên trong, hai tròngmắt chìm trong âm u không ánh sáng, không còn xinh đẹp mà trở nên tiềutụy trống rỗng. Cúi người nhặt que thử thai rơi ở trên sàn nhà kia lên,trên đó là hai vạch đỏ nhạt, càng lúc càng thấy rõ trong mắt cô.
Cô vuốt bụng, nước mắt đã vòng quanh đôi mắt.
“Bảo bảo ngoan nào, đừng để cho mẹ đau nữa, cha không có ở đây mẹ không muốn khóc, người phụ nữ của anh ấy không thể quá yếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2905021/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.