Phụ nữ và đàn ông so về sức mạnh dường như vĩnh viễn đều là người thất bại.
Du Nguyệt Như cuối cùng không thoát khỏi lực đạo (sức lực) của anh, bị anh nhét vào trong xe mang về nhà. Trên đường đến đây cô đều giãy giụa, Đường Lạp An ném cô lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống, “Nghe lén không phải là thói quen tốt, bây giờ em muốn biết cái gì anh cũng có thể nói cho em biết.”
Đầu Du Nguyệt Như đột nhiên chóng mặt một hồi, nước chua trong dạ dày cuộn lên. Chịu đựng qua mấy giây, không kiềm chế được tức giận ngay sau đó lại xông tới, ánh mắt kia hận không thể nhào tới cắn anh. Đường Lạp An đã thay đổi , không hề lạnh nhạt như nước, không còn lạnh lùng như băng nữa, vẻ mặt người đàn ông kia vĩnh viễn đều hời hợt dường như trong nháy mắt thô bạo triền thân, vô tình đáng sợ, thậm chí làm cho người ta sợ hãi.
“Chuyện của Thi Dạ Diễm là anh dở trò quỷ gì?” Cô không thoát khỏi dây trói ở trên cổ tay, chỉ đơn giản để mặc cho anh đi.
“Em cứ nói đi?” Anh khẽ cười, cởi áo khoác xuống bắt đầu cởi áo sơ mi.
Du Nguyệt Như đề phòng chú ý nhất cử nhất động của anh, cắn răng nghiến lợi, “Tại sao lại làm như vậy! Nếu là vì báo thù phát súng kia, phải dùng tới hành động ác như vậy sao?”
Áo sơ mi của anh cởi ra, lộ ra cái thân thể cường tráng mà cô quen thuộc kia. Ý cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2905007/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.