Bách Vĩ thấy Thi Dạ Diễm trở về một mình thì vô cùng kinh hãi, “Người phụ nữ kia đâu?”
“Đường Lạp An mang đi.”
Đáp án này càng khiến Bách Vĩ kinh ngạc hơn, trợn to hai mắt lên lên xuốngxuống nhìn anh. “Không phải chơi trò giam cầm sao?? Sao lại để cô ấyđi?”
Thi Dạ Diễm không đáp ngược lại lại cười, xoa cằm uốngrượu. Anh không nói Bách Vĩ cũng không ép hỏi, chỉ coi là anh bị kíchthích nên mượn rượu tiêu sầu, cùng anh uống một ly, tràn đầy đồng cảm vỗ vai anh. “Loại động vật mang tên phụ nữ này, thật ra là khó giải quyếtnhất, trước một kiểu sau lưng lại là một kiểu khác, nghĩ một đằng nóimột nẻo…Quả thật là con mẹ nó giày vò rồi, cho nên chỉ cần vui đùa mộtchút là tốt rồi, không cần nghiêm túc.”
Tiểu Thủy ở bên cạnh đang nhìn ngoài cửa sổ ra vẻ trầm tư, nghe Bách Vĩ nói như vậy, xoay đầu lại quay về phía anh ta vô tội nháy mắt, “Anh chơi vui vẻ không?”
Bách Vĩ suýt nữa thì phun ra một ngụm rượu, sao anh ta có thể quên có ngườiphụ nữ này đang ở đây. Lập tức vòng tay qua cổ cô, hôn lên khuôn mặtnhỏ bé non mềm của cô một cái làm lành. “Vui vẻ, tương đối vui vẻ.”
Tiểu Thủy cúi đầu thẹn thùng, sau đó lại cau mày nằm ở trên quầy bar. “Diễm thiếu, Du tiểu thư không có ở đây tôi nên làm gì?”
Thi Dạ Diễm sờ đầu cô tỏ vẻ trấn an, bàn tay giống như đang sờ một con cún nhỏ, cười bí ẩn. “Nghỉ.”
*****
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2904963/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.