Editor: Bunn
Sáng sớm hôm sau, Du Nguyệt Như còn chưa dậy thì điện thoại của Thi Dạ Diễmvang lên. Cô nhắm mắt lại, hừ một tiếng kháng nghị, lật người tiến sátvề phía anh, đầu gối lên vai anh, cánh tay ôm chặt eo anh một cách tựnhiên.Chỉ có khi cô ở trong giấc mơ mới có tư thế thân mật như vậy vớianh, điều này khiến cho Thi Dạ Diễm cảm thấy trân trọng gấp bội.
Anh bỏ ý nghĩ rời giường,một tay ôm cô,nhỏ giọng nói với người trong điệnthoại. “Tôi không muốn nghe những lời nói nhảm,chỉ muốn cho con nhóc kia biến mất khỏi thế giới này”
Lôi Khải ở đầu kia điện thoại ấn mitâm,hơi lúng túng. “Nếu tôi biết là cô gái này thì chắc chắn sẽ khôngnhận ủy thác của anh,nhiều tiền hơn nữa cũng không làm”. Nói như thế nào anh ta cũng là phe của Thái Tử,sao lại không biết mối liên hệ giữa ChửDư Tịch và thái tử?
Thi Dạ Diễm cười giảo hoạt một tiếng. “Chớlàm dơ bẩn danh tiếng con sói tham lam “Bắc Đẩu” của cậu,làm cho sạch sẽ một chút,khiến cho bất luận kẻ nào cũng không tra ra được”
Trong lòng Du Nguyệt Như thầm cả kinh,thì ra anh không hề từ bỏ việc tổn thương Chử Dư Tịch.
Thi Dạ Diễm để lại cho Du Nguyệt Như một chiếc điện thoại di động,bên trong có số cá nhân của anh. Vẻ mặt Du Nguyệt Như lơ đễnh, ánh mắt lại khôngdám nhìn anh.
“Bất cứ chuyện gì cũng có thể tìm tôi”.Thi Dạ Diễmhôn cô một cái hôn sâu rồi rời đi,Du Nguyệt Như cũng rời khỏi ngay sauđó.Cô đi tới một quán trà, ở nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2904959/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.