Phần 46.
Du Nguyệt Như rúc đầu trong chăn, mặc cho anh giày vò. Thi Dạ Diễm không cách nào chịu nổi một cái cọc gỗ không có phản ứng dưới người mình, kéo thân thể cô lại gần, nắm được cằm của cô. “Nhất định phải trưng cái bộ dạng này ra cho tôi xem sao? Một người đàn ông thôi mà, em có còn chút tiền đồ nào không vậy?”
Du Nguyệt Như đau như bị ong chích, trong đôi mắt bỗng nổi lên sự tức giận. Thi Dạ Diễm nhíu mày, “Tôi nói sai sao? Thật không nhìn ra anh ta có điểm gì hay, chỉ có một điểm là đã kết hôn, em còn muốn làm tiểu tam của anh ta sao?”
“Tôi không phải tiểu tam! Úc Tiểu Trì mới đúng! Cô ta mới là tiểu tam!” Du Nguyệt Như chợt đẩy anh ngồi dậy, cái trán không đề phòng đụng vào cằm của Thi Dạ Diễm. Lực mạnh đến nỗi khiến đầu óc Thi Dạ Diễm ong lên, suýt nữa cắn đứt lưỡi.
“Du Nguyệt Như! Em!” Cô bé này sinh ra là oan gia của anh sao? Lần trước thiếu chút nữa làm anh tuyệt hậu, lần này thiếu chút nữa khiến anh không còn đất dụng võ! Không phế anh thì không bỏ qua?
Vừa định nổi giận, lại thấy cô lấy tay ôm đầu vẻ mặt rất khổ sở, trong mắt ẩn chứa nước mắt ướt át, càng làm người ta yêu thương. Du Nguyệt Như nhìn sắc mặt anh âm trầm, chợt đưa tay về phía cô, cho là anh tức giận muốn xông vào mình. Không biết dũng khí từ đâu, cô cầm gối đánh anh tới tấp.
“Tôi làm sao! Anh trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2904933/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.