Phần 12
Mấy lần nghĩ muốn bùng nổ nhưng lại đành nhẫn nhịn xuống. Cô có thể nói gì được, đây đều là sự thật. Ít nhất người khác nhìn vào cũng sẽ nghĩ cô lúc nào người phụ nữ như vậy. Bàn tay nắm chặt thành quyền chậm rãi buông ra, toàn thân tức giận không thể phát tiết ra được, cuối cùng chỉ có thể kìm nén.
Đều đã biết tính bướng bỉnh của nhau rồi, thái tử còn có thể nói gì nữa. Lấy lọ rượu thuốc trong hòm thuốc dưới bàn trà ra, anh vươn tay kéo cô ngồi xuống, nhấc chân phải của cô gác trên đầu gối mình. Cơn giận của Du Nguyệt Như còn chưa tan, rút chân về cố tình không chịu phối hợp.
“Đừng, ngài là thái tử gia cao cao tại thượng, em không dám hưởng thụ.”
“Em đủ rồi đấy! Thừa biết anh không có tính kiên nhẫn mà!” Thái tử cau mày, sắc mặt liền trầm xuống, cứng rắn kéo chân cô qua, đổ rượu thuốc lên lòng bàn tay. Vừa xoa bóp bên chân bị sưng của cô vừa bực mình. “Đẩy em có một cái mà đã như vậy rồi, còn yếu ớt hơn cả phụ nữ nữa hả?”
Du Nguyệt Như chịu đau, nghe những lời anh nói trong đầu liền thoáng qua một bóng người. Thi Dạ Diễm hình như đã từng nói như vậy với cô thì phải. “Nhưng mà đúng là chỉ cầm cổ tay của em một chút thôi mà, làm sao lại sưng đỏ thành thế này rồi?”
Lúc ấy cô tức muốn chết, Thi Dạ Diễm cô biết không phải là người đàn ông thương hoa tiếc ngọc như thái tử, nổi dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2904897/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.