Chương trước
Chương sau
Chap 2: 
-A…! kia là đường lớn rồi. Sống rồi, sống rồi.
Nó hí hửng chạy lên. Sau một hồi cuốc bộ mệt lả người thì cuối cùng hai đứa nó cũng thoát được cái mê cung toàn rác này.
-Nhà cô ở đâu?
-Tôi ko biết! ở đây lạ hoắc ak.
-…
-Giờ đi đâu đây?
Cậu ta ko nói gì nữa còn nó chỉ biết lẽo đẽo theo sau.Đi đến trước một khách sạn lớn “Hotels” thì cậu ta bước vào.
-Cho tôi đặt hai phòng qua đêm!
-Vâng! Đây là chìa khóa phòng của quý khách phòng 154 và 155 ạ! Tất cả hết 800.000 đồng! cô tiếp tân với dáng người thon thả nhẹ nhàng đáp.
-Hả…! giết người ak! Sao ở đây đắt vậy? nó nghĩ bụng kỳ này chết chắc rồi kiếm tiền đâu mà trả cho tên này giờ.
Cậu ta trả tiền xong liền đưa chìa khóa cho nó rồi bước lên phòng. Vừa đi nó vừa lo, ko biết cậu ta có đòi tiền nó ko, mà đòi là bây giờ nó ko có đồng nào trong người hết.
-Hôm nay là ngày j vậy trời?
Nó uể oải thả mk tự do xuống chiếc giường. Chợt nó nhớ ra điều j đó liền bật dậy:
-Chết rồi nãy giờ quên chưa gọi điện cho baba.- nói rồi nó gọi điện cho baba nó với lí do “hôm nay con bị trật chân và mệt ko về được nên ở nhờ nhà Hồng một đêm” (một lý do hết sức vớ vẩn thế mà baba nó lại tin mới đểu chứ).
Sáng hôm sau 7h15’ cậu ta gõ cửa phòng nó gọi nó dậy n vì hqua mệt quá nên nó cứ nằm lì  mãi ko chịu dậy.
-Ko dậy thì tôi đi trước đây!
-A…! tôi dậy rồi. Nó bật dậy như lò xo vào phòng tắm VSCN rồi mở cửa ra.
Choáng. Đó là từ diễn tả tâm trạng của nó người lúc này. Tối hôm qua nhìn xác sơ như mèo (bị rượt mồ hôi nhễ nhải đầu tóc bù xù nên nhìn dị lắm, xí trai nữa) mà bây giờ trước mặt nó là một cậu con trai rất là đẹp, đẹp trai vô cùng . Nó chưa thấy thằng cha nào mà bảnh bằng thằng này. Còn cậu ta thì lại nghĩ cái con bé lắm chuyện này nhìn cũng xinh đá chứ n ko lọt vào mắt xanh của anh được đâu.
Nó cứ nhìn cậu ta như thể người ngoài hành tinh từ trên trời rơi xuống. Cậu ta chau mày khó chịu với hành động của nó cười nhếch môi một cái nói:
-Tôi biết tôi đẹp rồi!
Nó cảm thấy quê vô cùng nhưng cũng nhanh lấy lại bình tĩnh hếch cằm khoanh tay trước ngực nói:
-Nhìn cũng đẹp đấy! nhưng chưa đủ cấp để tôi để mắt tới đâu! Còn non và xanh lắm bợn ak.
Cậu ta tức tối quanh lưng bước đi lòng thầm rủa “con nhỏ đó dám chọc tức mk, để coi tôi xử cô thế nào”. Một nụ cười ma mãnh hiện trên môi cậu ta ( Đỗ Quang Thành) rồi nhanh chóng biến mất thay vào đó là một khuôn mặt lạnh tanh.
-Này! (nó)
Ko nói lời nào cậu ta chỉ quay qua nhìn nó.
-Sao cậu kêu tôi dậy muộn vậy? Tôi trễ giờ đi học rồi nè!
-Cô tưởng tôi ko trễ chắc! -cậu ta nói gắt lên như chó đớp đẹp mà khùng ( có miêu tả hơi quá ko ta).
“Sao thằng cha này mở miệng ra ko được câu nào tử tế hết vậy. Nói nhẹ một câu thì cậu ta chết ak?”.
Ra khỏi khách sạn nó đi theo cậu ta để tìm đường về nhà. Cậu ta ko về mà lại đi vào một nhà hàng lớn nữa chứ. Nó thì bực mk nghĩ “ko lo về còn định đị đâu thế ko biết tên chết bầm”.
-Cô thích ăn j thì gọi đi!
-Thật ko? Mắt nó sáng rỡ lên. Cậu ta nhắc mới nhớ nó bây giờ bụng đói meo ak. Thế rồi nó gọi một chầu thức ăn đủ các thứ món (ăn sáng hay trưa vậy trời). Cậu ta nhìn nó ăn như heo mà thầm cười trong lòng.
-Heo!
-Kệ tui! Ăn đi nói nhìu.  Nói rồi nó lại tiếp tục ăn. Ăn một cách ko kiêng nể gì (có biết là đang đi ăn với anh đẹp trai ko) những người xung quanh thì nhìn nó lắc đầu, thức ăn ở đây ngon lắm nó ăn cho đến khi cái bụng ko thể chứa được  nữa thì lại muốn ói ra hết vì câu nói của cậu ta:
-Ăn xong chưa! Xong rồi thì trả tiền đi.
-HẢ…? ẹo ẹo. Tui tui làm j có tiền.
-Biết làm sao đây? Thành chép miệng nói.
-Cậu kêu tôi vô đây mà? Sao giờ bắt tui trả tiền.
-Tôi kêu cô vô nhưng thức ăn là do cô gọi.
Nó nhìn Thành thểu não, uất ức cảm thấy mk thật là ngu ngốc khi để bị lừa một vố đau như vậy.
-Cậu trả tiền giúp tui nhá! (khuôn mặt cún con).
-K!
-Cậu giúp tui đi tui hứa sẽ trả tiền đầy đủ cho cậu mà! (thểu não).
Thật ra cậu chỉ định trêu nó để trả thù cái vụ lúc nãy nó chọc tức cậu thôi. Bây giờ thấy nó đau khổ vậy thì cậu vui rồi. Cậu ta trả tiền thay cho nó tất cả hết 700.000 đồng nó thấy vậy mà muốn ngất “sao nhiều tiền dữ vậy, mấy ngày tháng sau này của mk chắc phải làm việc vất vả để kiếm tiền trả nợ quá”. Nó thường nghĩ quá chuyện lên nv đó.
Ra khỏi nhà hàng nó chạy lại chỗ cậu ta mượn đt:
-Cho mượn đt coi!
-Làm j?
-Nói nhìu! đưa đây! (cộc cằn thấy sợ)
Chẵng biết sao cậu ta lại ngoan ngoãn đưa đt của mk cho nó nữa. Rồi nó nhá máy để lấy sđt của cậu ta lưu tên nó vào danh bạ của cậu ta là “Linh Đan sociu”.
-Này! Cậu tên j?
Cậu ta nhìn nó có vẻ ngạc nhiên:- Thành, Đỗ Thành!
-Òh…! Tên đệp đó!
-…
-Tui lưu số cậu rồi có j để tôi liên hệ mà trả tiền cho cậu. Tui ko ăn quỵt đâu.
-…
-Đây nè! Số tui đó! Thấy cái chữ”Linh Đan sociu” chưa hìhì (nó lưu tên nó đẹp vậy mà lưu cho cậu ta là Đỗ Thành Thúi)? Nhớ đó (nhấn mạnh). Nó vừa nói vừa chỉ tay vào màn hình đt làm như cậu ta bị khiếm thị ko bằng.
Nhìn bộ dạng nó như con nít lúc này cậu ta lại thấy nó hay hay.
Hai người bắt taxi về. Nó thì lại rẽ qua nhà Hồng dog giả vờ ốm để gọi mẹ sang đón về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.