Editor: Lạc Y Y Chờ Giải Xuân Triều từ trong phòng bếp bưng sủi cảo đi ra, nhìn thấy ông cụ đang diễn trò theo TV, Phương Minh Chấp ngoan ngoãn bưng cái bát sứ có hoa văn màu xanh nhấp từng ngụm trà. Giải Xuân Triều đặt sủi cảo lên bàn, gọi: "Ông nội, Minh Chấp, ăn cơm thôi" Sủi cảo vừa ra lò bốc hơi nóng trắng xóa, phản quang lại thân hình mờ ảo của Giải Xuân Triều, nhưng đôi mắt màu hồng đào đang mỉm cười của anh lại đặc biệt trong trẻo trong màn sương. Phương Minh Chấp nhìn anh, đột nhiên trong vị đắng của trà hắn nếm được vị ngọt mà ông nội đã nói. Giải Xuân Triều kéo ghế ra, để Phương Minh Chấp ngồi gần ông nội, còn mình ngồi xuống ở đối diện: "Ông nội, vừa nảy lúc hấp sủi cảo con có nếm thử một cái, nhân này độ mặn nhạt vừa phải, nhiều thịt ít rau, mùi vị kia thơm nức mũi! Chắc chắn là do ông làm" Ông cụ mỉm cười vui vẻ: "Là do cái miệng kén ăn của con đấy, nếu không ta không dám để cho người khác làm!" Đời trước, trước khi Giải Xuân Triều xảy ra chuyện không lâu, ông cụ mới vì một lần ngoài ý muốn mà té ngã, mấy lần báo bệnh tình nguy kịch. Giải Xuân Triều không ngờ rằng mình còn có cơ hội ăn sủi cảo do ông nội Phương tự tay làm, lại gắp một cái sủi cảo đến giấm còn chưa chấm đã trực tiếp bỏ vào miệng, anh dùng tay quơ quơ, há miệng "ha ha" mà hít vào, che giấu nước mắt: "Bỏng...bỏng chết con rồi!" Ông cụ cảm thán lấy một cốc nước ấm cho anh: "Nhìn xem tiền đồ của con kìa, nóng quá nhả ra!" Giải Xuân Triều đưa tay lên lau nước mắt: "Ngon đến nổi con chảy nước mắt luôn rồi này." Phương Minh Chấp cầm lấy một chiếc khăn giấy đưa cho anh: "Lau đi này" Giải Xuân Triều nhìn bàn tay hắn đưa tới, ngón tay thon dài có lực, trên cổ tay đeo một cái vòng phiên bản giới hạn trên thế thới, ngay cả khăn giấy cầm trong tay cũng mang theo mùi giá trị liên thành, điều này nhắc nhở giữa hai người bọn họ không thể vượt qua khoảng cách giai cấp. Kiếp trước là như vậy, kiếp này cũng không có gì thay đổi. Giải Xuân Triều không muốn nhận. Anh mỉm cười với Phương Minh Chấp: "Lau sạch rồi, không cần nữa" Tay Phương Minh Chấp lúng túng treo lơ lửng trên không, buông xuống cũng không được, thu lại cũng không xong, cuối cùng nắm khăn giấy trong lòng bàn tay, ngượng ngùng cúi đầu ăn sủi cảo. Ông nội Phương nhìn Phương Minh Chấp, có chút yêu thương hỏi: "Con ăn có quen không? Cái này ở nước ngoài không ăn được đâu phải không" Phương Minh Chấp trong lòng vẫn còn nghẹn khuất vì chuyện khăn giấy, chỉ lúng túng trả lời: "Quen, ngon lắm ạ" Lớn tuổi rồi ăn không được nhiều, ông nội Phương ăn năm sáu cái liền buông đũa xuống, nhìn hai người bọn họ ăn. Giải Xuân Triều thật sự thích ăn, thật may mắn khi tìm lại được thứ đã đánh mất. Anh biết bây giờ ăn như vậy, buổi tối dạ dày sẽ dạy anh cách làm người, nhưng vẫn vô tâm vô phế ăn đến mồ hôi đầm đìa. Phương Minh Chấp trong lòng nghẹn lửa, như trút giận mà vùi đầu ăn. Chờ hai người bọn họ ăn xong, ông nội Phương sai bảo Phương Minh Chấp: "Con đi rửa chén đi, khó lắm mới nhờ con một lần" Phương Minh Chấp tuy rằng luôn sống trong nhung lụa, nhưng sống một mình ở nước ngoài lâu rồi, việc nhà vẫn có thể làm được. Hắn bưng sủi cảo còn sót lại và bát đũa đi vào phòng bếp. Giải Xuân Triều biết ông nội Phương có chuyện muốn nói với mình, yên lặng ngồi trên ghế chờ. Ông cụ mười ngón tay đan xen, đôi mắt yêu thương dưới cặp kính viễn thị nhìn vào gương mặt của Giải Xuân Triều: "Cãi nhau à?" Giải Xuân Triều vui vẻ cười: "Nào có ạ, ông đừng..." Ông cụ ngắt lời anh: "Con đừng giấu ông, con biết vì sao hôm nay ông không gọi điện cho con, mà bảo Minh Chấp gọi con đến không?" Giải Xuân Triều thấy không còn đường chối cãi, thuận theo mà lắc đầu. "Bữa cơm giao thừa đêm qua con không đến, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho ông, ông biết ngay là có chuyện, cho nên mới gọi hai đứa cùng đến đây. Hôm nay con ở chỗ ông giả vờ vui vẻ cả ngày, ông nhìn con lớn lên, làm sao không biết trong lòng con có bao nhiêu chuyện khuất tất chứ?" Ông cụ thấy Giải Xuân Triều không trả lời, hướng về phía phòng bếp nâng cằm: "Nó để con chịu ủy khuất sao?" Giải Xuân Triều vốn định lắc đầu, nhưng ánh mắt lại chua xót, anh không làm gì cả. "Xuân Nhi à" ông cụ sờ vào đầu anh: "Ông vốn nghĩ rằng để hai đứa đến với nhau là chuyện tốt, nhưng bây giờ ông lại sợ con chịu ủy khuất ở Phương gia" Giải Xuân Triều nghĩ đến sức khỏe của ông cụ, sợ ông hao tổn tinh thần, cắn răng nặn ra một nụ cười: "Không ủy khuất, ông nói gì vậy ạ?" Ông cụ yêu thương nhìn anh: "Ông nội ích kỷ, nhưng luôn muốn nhìn thấy các con hòa hợp. Minh Chấp thằng nhóc này còn chưa mở mang đầu óc, con đợi nó thêm chút nữa. Nếu nó thật sự là một khối gỗ mục nát, cho dù con cuối cùng không cần nó, ông cũng sẽ không trách con" Phương Minh Chấp vừa rửa bát xong, hai tay ướt đẫm đứng ở trước cửa phòng ăn, đúng lúc nghe thấy lời ông nội hắn nói, biểu cảm trên mặt một lời khó nói hết. Giải Xuân Triều từ trên bàn rút ra hai tờ giấy, đi đến bên cạnh Phương Minh Chấp quấn lấy tay hắn, vừa lau vừa hướng về phía ông cụ nói: "Ông nói mấy chuyện gì đâu không vậy? Minh Chấp tốt như thế, làm sao con có thể không cần được?" Ông cụ nhìn Giải Xuân Triều thân thiết lau tay cho Phương Minh Chấp, gánh nặng trong lòng vơi nhẹ một chút, gật đầu liên tục nói tốt. Ăn cơm xong, hai người lại cùng ông cụ xem TV, trò chuyện một chút, nháy mắt liền đến tám giờ. Bảo mẫu đến thúc giục ông nội Phương nghỉ ngơi, Giải Xuân Triều đứng lên trước: "Vậy ông đi ngủ sớm một chút, chúng con về trước đây." Ông nội Phương gật đầu, hỏi: "Hai đứa đến đây bằng gì?" Phương Minh Chấp trả lời nhanh đến mức có chút đột ngột: "Con bắt xe tới, đi xe về với Xuân Triều" Giải Xuân Triều liền khựng lại, tiếp lời hắn nói: "Phải ạ, chúng con cùng nhau về nhà." Ông nội Phương cảm thấy buồn ngủ, mệt mỏi bảo bảo mẫu từ trong phòng xách một cái túi lớn, một màu đỏ một màu xanh lam đi ra: "Ông tìm người trong thôn đặt làm cho mỗi đứa hai cái quần bông, khi nào lạnh thì mặc vào" Giải Xuân Triều xem như bảo bối mà nhận lấy, dỗ ông cụ trở về phòng nghỉ ngơi, liền cùng Phương Minh Chấp một trước một sau đi ra ngoài. Giải Xuân Triều ra khỏi cửa liền nhìn thấy chiếc Mercedes màu bạc của Phương Minh Chấp, cái gì cũng không nói, ném cái túi màu xanh lam về phía Phương Minh Chấp, trực tiếp đi về phía chiếc Bluebird của mình. Phương Minh Chấp ở phía sau hắn yên lặng đi theo, đang chuẩn bị mở cửa ghế phụ, lại phát hiện cửa bị khóa từ bên trong. Hắn đi vòng qua chỗ lái, hắn có chút tức giận gõ vào cửa kính xe. Giải Xuân Triều khởi động xe, mở ra một khe hở nhỏ, cũng không nhìn hắn: "Làm sao?" Phương Minh Chấp chất vấn anh: "Anh vừa rồi không phải nói với ông nội muốn về nhà với tôi sao?" Giải Xuân Triều chậm rãi nâng mắt lên, mặt không cảm xúc lườm hắn một cái: "Lúc nảy cậu nói mình bắt xe đến cơ mà" Phương Minh Chấp không hiểu: "Tại sao anh lại giả vờ trước mặt ông nội như vậy?" Giải Xuân Triều chặn lại, hờ hững nói: "Cậu cũng biết tôi giả vờ" Nói xong liền đóng cửa kính xe lại, một chân nhấn ga cực kỳ quen thuộc lái xe ra khỏi chỗ đậu xe chật chội, để lại Phương Minh Chấp tức đến muốn hộc máu đứng trong gió lạnh thấu xương. Lái ra tầm một cây số, Giải Xuân Triều liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, chiếc Mercedes quả nhiên đi theo phía sau không xa, lại tăng tốc, chiếc xe cũ phát ra tiếng oán giận. Giải Xuân Triều dừng xe ở cửa quán sách, lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào. Trước khi đến nhà ông nội Phương, cậu đại khái đem cả quán sách thu dọn lại một chút, mùi ẩm móc cũng kêu người đến khử đi, so với tối hôm qua đã có thêm hơi người. Anh vừa đun sôi nước trên gác mái, liền nghe thấy cái chuông đón khách vang lên một tiếng, không khỏi thầm mắng mình không có việc gì mà đi tìm chuyện, đúng là cõng rắn cắn gà nhà. Anh nhoài người trên lan can hét lên một câu: "Phương Minh Chấp, đây là nhà tôi, phiền cậu đừng có mà xông vào nhà dân có được không?" Phương Minh Chấp ngẩng đầu nhìn anh: "Chúng ta có quan hệ hôn nhân, tôi đến nhà anh không thể coi là xông vào nhà dân" Dạ dày Giải Xuân Triều đã bắt đầu khó chịu, anh không có khí lực cãi nhau với hắn, không thèm quản hắn nữa, đến khu sinh hoạt tắm nước nóng, cầm cuốn sách dựa vào sô pha đọc. Cũng may Phương Minh Chấp cũng chỉ ngồi yên lặng dưới lầu, không lên tìm chết. Giải Xuân Triều làm tổ trên sô pha trong chốc lát liền cảm thấy buồn ngủ, nhưng Phương Minh Chấp không chịu đi, trong lòng anh ít nhiều có chút không được tự nhiên, cố nén tinh thần tiếp tục đọc sách. Đọc rồi đọc, Giải Xuân Triều cảm thấy ánh đèn lóe lên vài cái, anh hoang mang nhìn thoáng qua đèn bàn nhỏ bên cạnh, cảm thấy có thể là đèn này đã lâu không dùng qua, sợi đèn có chút lão hóa rồi. Anh không quá bận tâm mà tiếp tục đọc sách. Đột nhiên, đèn trong phòng lóe lên một cái rồi toàn bộ đều tắt. Giải Xuân Triều thấp giọng oán trách: "Tết nhất, đây có phải là đường dây quá tải rồi không?" Anh đang định đứng dậy xem có phải đứt cầu dao rồi hay không, một chùm ánh sáng mạnh chiếu xuống, anh phát hiện mình bị trói vào một cái ghế bị hỏng. Anh giãy giụa nhưng không động đậy được, trong lòng không khỏi dâng lên một trận sợ hãi. Một người đàn ông với cánh tay có hình xăm từ trong bóng tối đi ra, nắm chặt mái tóc của anh kéo ngược về sau, buộc anh ngẩng đầu lên: "Đã suy nghĩ kỹ chưa?" Giải Xuân Triều nuốt nước bọt: "Nghĩ kỹ cái gì?" Người đàn ông cánh tay xăm chổ tát anh một cái, đánh anh đến ù tai, giọng nói của người đàn ông giống như từ dưới nước truyền đến: "Nghĩ kỹ xem làm thế nào ly hôn với Phương Minh Chấp chưa?" Giải Xuân Triều nuốt máu trong miệng: "Tại sao tôi phải ly hôn với Minh Chấp?" Người đàn ông cánh tay xăm chổ cười dữ tợn: "Tại sao? Cậu và hắn ta đã kết hôn được hơn hai năm rồi, thái độ của hắn đối với cậu là gì, trong lòng cậu không rõ ràng sao?" Giải Xuân Triều cố gắng nhớ tới một chuyện vui vẻ liên quan đến Phương Minh Chấp, kỳ thật có rất nhiều, nhưng trong những hình ảnh đó, hình như chỉ có chính anh mới vui vẻ. Người đàn ông thấy anh không trả lời, càng hung hăng hơn: "Phương Minh Chấp căn bản không quan tâm đến cậu, làm sao có thể đến tìm cậu được?" Gả ta lấy ra máy tính giờ: "Vẫn còn nửa tiếng nữa, còn đợi sao? Nếu hắn ta không đến, cậu phải chết. Hoặc là cậu chủ động ly hôn với hắn, đứa bé trong bụng của cậu, tôi sẽ giữ lại" Hắn cầm một con dao nhọn đâm nhẹ vào bụng Giải Xuân Triều. Giải Xuân Triều lúc này mới phát hiện bụng mình to lên không ít, không biết là nói với mình, hay là nói với người đàn ông cánh tay xăm chổ kia, anh lẩm bẩm: "Hắn sẽ tới thôi, hắn sẽ tới thôi..." Người đàn ông mỉm cười khinh bỉ thậm chí còn mang theo lòng thương xót: "Phương Minh Chấp căn bản không thích đàn ông" Giải Xuân Triều ngẩng đầu lên: "Ông nói bậy! Hắn chỉ là... Hắn chỉ là không biết bày tỏ..." Người đàn ông lấy máy tính bảng đến, ngón tay to đeo nhẫn vàng thản nhiên trượt trên đó, rồi ném lên đùi của Giải Xuân Triều: "Nhìn xem, hắn ta có biết bày tỏ hay không" Giải Xuân Triều kháng cự, nhưng ánh mắt lại bị người trên màn hình hấp dẫn, đó là một đoạn video rất thô ráp, giống như chụp lén từ xa. Phương Minh Chấp đang cắt một miếng bít tết, cắt xong liền bỏ vào đĩa của cô gái đối diện. Hắn đang cười, sảng khoái ôn hòa, vẻ mặt mà Giải Xuân Triều chưa bao giờ thấy qua, Phương Minh Chấp vui vẻ. Video rất ngắn, nhưng Giải Xuân Triều không ngẩng đầu lên được, nước mắt không ngừng rơi trên màn hình, diễn xạ ra điểm ảnh màu sắc. Người đàn ông ngồi xổm xuống, vẫn mỉm cười: "Xem đủ chưa? Cậu là cái thá gì, ngăn cản nhân duyên của cậu chủ Phương. Chẳng qua là ỷ vào lão già nhà họ Phương thích cậu, nhưng lão ta hiện tại cũng sắp chết rồi!" Giải Xuân Triều cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, kích động nói: "Anh đánh rắm!" Dưới thân một cỗ ấm áp chảy ra rồi ngất xỉu, căn phòng chật hẹp dần dần tràn ngập mùi máu tanh. Người đàn ông cười haha: "Xem ra tôi đỡ phải ra tay, cậu thực sự là hiền quá mà! Nếu cậu đã bôi trơn sẵn rồi, tôi cũng ngại khoanh tay đứng nhìn" Gả ngồi xổm xuống tháo sợi dây thừng trên chân anh. Giải Xuân Triều hoảng sợ nhìn hắn, ra sức giãy dụa về phía sau: "Không! Đừng mà!......" Vết máu dưới thân càng lớn, dần dần chiếm giữ toàn bộ tầm nhìn. Giải Xuân Triều đau đớn không muốn sống mà kêu lên: "Không không không không không! ! " "Giải Xuân Triều, Giải Xuân Triều? Giải Xuân Triều!" Thanh âm của Phương Minh Chấp từ bên tai truyền đến, Giải Xuân Triều chậm rãi mở hai mắt ra, nước mắt đã làm ướt hết một góc chăn nhỏ. Giải Xuân Triều xuyên thấu qua nước mắt nhìn Phương Minh Chấp, nháy mắt liền có ánh nước từ khóe mắt trượt xuống, cậu lẩm bẩm nói với hắn: "Sao bây giờ cậu mới tới?" Phương Minh Chấp không rõ nguyên nhân nên nhíu mày hỏi: "Anh gặp ác mộng sao?" Giải Xuân Triều hai tay che mặt, nước mắt không ngừng tràn ra từ khe ngón tay. Phương Minh Chấp chưa từng thấy đàn ông khóc thương tâm như vậy, có chút không biết làm sao, hắn quỳ trước sô pha, không nói một lời. Qua một lúc lâu, tiếng khóc nức nở mới dần dần lắng xuống, Giải Xuân Triều đưa tay chống trán, nói với người trước mặt: "Cầu xin cậu, cậu đi đi"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]