Cuộc sống của Diệp Tử Lộ rơi vào trạng thái vô cùng kỳ dị và mâu thuẫn.
Ngày nào cũng thế, cứ ban ngày là cô sống vội vàng như thể sắp đầu thai, không lãng phí một giây nào hết. Cô dùng hết tốc lực bò dậy, vơ loạn xạ đồ đạc rồi chạy đến bệnh viện, sau đó mới cầm theo bữa sáng của mình chạy cuống cuồng đến cơ quan, chạy đi chạy lại như con quay. Nhưng đến tối khi về nhà, cô liền trở thành một con người hoàn toàn khác.
Im lặng, lười biếng, cho dù ngồi một mình trong phòng nhưng lúc nào cô cũng đeo tai nghe, lướt web, xem video, đọc các thể loại tiểu thuyết, đồ ăn nguội cũng mặc kệ, cái gì cũng nuốt được. Ngày nào cũng thế, đến lúc đói sắp chết mới gọi điện đặt đồ ăn ngoài, quần áo mặc rồi thì tiện tay vứt bừa ra, đến lúc không còn gì mặc mới vớ bừa lấy hai bộ ném vào chậu, ngâm một lúc lâu, coi như đã giặt sạch rồi và mặc lại.
Cô cũng chẳng thèm đọc một trang sách nào, thậm chí cuối tuần phải thi chứng chỉ nghiệp vụ nhưng Diệp Tử Lộ cũng chẳng định đi, đến phiếu dự thi cũng chưa thèm in. Ngày hôm ấy, sáng sớm cô vào bệnh viện như thường lệ rồi về nhà, sau đó lại tìm xem một bộ phim truyền hình hết sức nhạt nhẽo, một ngày cứ thế trôi qua.
Trong khi xem, có những lúc phim quá nhạt khiến cô ngủ quên nhưng cô vẫn không mảy may có ý định làm việc gì khác.
Thời gian trôi qua, tâm trạng Diệp Tử Lộ cũng dần dần ổn định trở lại, nửa đêm không còn tỉnh dậy rồi bật khóc, ban ngày thì cô cũng trở lại bộ dạng ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ban-gai-nhut-nhat-cua-toi/128538/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.