Lúc phỏng vấn nhà tuyển dụng nào cũng cho rằng mình giỏi hơn người khác, như thể mình đang thay giáo viên kiểm tra trình độ học sinh vậy. Mặc dù đều là người đi làm công nhưng trong thời điểm này,tôi mới là người tuyển dụng anh vào làm ở công ty. Vì vậy trong lúc phỏng vấn họ không thích gặp những ứng viên hỏi gì cũng không biết, thậm chí công ty làm gì còn chẳng rõ, vừa nhìn đã biết ngay là gửi sơ yếu lý lịch cho hàng loạt công ty, công ty nào gọi đi phỏng vấn thì cứ đi bừa.
Cứ coi như là gửi bừa đi, nhưng mà trước khi đến sao không bỏ ra nửa tiếng để lên mạng vào trang chủ của công ty mà xem? Điều này khiến cho nhà tuyển dụng nghĩ họ bị coi thường.
Ví dụ như Diệp Tử Lộ.
Từ sau khi bước ra khỏi phòng phỏng vấn cô đã biết chắc rằng ình không có cửa nữa rồi vì theo như những gì cô quan sát được thì vừa rồi sắc mặt của nhà tuyển dụng đã xanh lét.
Sau khi phỏng vấn xong, Diệp Tử Lộ mặc bộ đồ công sở bó chặt bước xuống phố, tâm trạng suy sụp đến nỗi cả người lạnh toát. Sau đó côđang suy nghĩ kỹ càng thì mới phát hiện ra một điều rất là kỳ lạ, đó chính là cô không thể đánh giá một cách khách quan và chính xác về mình. Trong phút chốc, Diệp Tử Lộ nhận ra cô gặp khó khăn trong việc miêu tả chính mình – rốt cuộc mình có xing không? Có thông minh không? Sở trường là gì? Sở đoản là gì?
Lúc chưa bắt tay vào làm việc gì đó, Diệp Tử Lộ lúc nào cũng cho rằng mình sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ban-gai-nhut-nhat-cua-toi/128533/chuong-6-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.