"Trắc Du tôi nghĩ ra sofa nói chuyện thì tốt hơn."
Trắc Du bất giác nhìn lại bản thân, anh nhận ra lúc nảy vội xuống ngăn em trai mình làm bậy mà chưa kịp thay quần áo chỉnh tề. Anh gật đầu ưng thuận.
"Ừ!"
Trắc Du chậm rãi bước lại ngồi cạnh Mạc Dinh Hy khiến Mạc Dinh Hy giật mình chỉ tay qua đối diện muốn Trắc Du ngồi đối diện thì tốt hơn, dù sao giới tính của Trắc Du cũng khá đáng ngờ nên Mạc Dinh Hy nghĩ nên đề phòng là tốt nhất.
"Trắc Du anh ngồi bên kia dễ nói chuyện hơn đấy!"
Trắc Du cau mày: "Mạc Dinh Hy cậu đang đề phòng tôi?" Nghiêng đầu híp mắt.
Mạc Dinh Hy gải gải đầu ái ngại, liếc nhìn trộm nét mặt đang lạnh lùng của Trắc Du, bèn nở mụ cười đầy giả tạo.
"Đâu có! chỉ là ngồi nói chuyện nhìn mặt mới thấy rõ cảm xúc của nhau!"
Rồi chợt Mạc Dinh Hy nghĩ thầm: Tôi đây là lo anh cong thôi nên giữa khoảng cách bảo toàn đời trai của tôi đấy!
Trắc Du tay rót trà, ánh mắt loé sáng mỉm môi rồi đáp lời:
"Cậu muốn thấy cảm xúc của tôi?" Giọng đầy ma mị.
"Trắc Du anh đang lằng nhằng với tôi à?"
Trắc Du trông thấy nét mặt cau có của Mạc Dinh Hy liền không dài dòng nữa, anh vào thẳng chuyện cần hỏi.
"Dinh Hy cậu không biết Ôn Dịch Phàm đang ở đâu?"
"Hứ! Tôi mà biết, chắc anh bắt cóc được tôi?"
Trắc Du bấu cằm nghĩ Mạc Dinh Hy đúng là miệng lưỡi xéo sắc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ban-gai-ngot-ngao-cua-thieu-gia-nhieu-tien/2699057/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.