Chương trước
Chương sau
"Ừ, cảm ơn cậu hiểu cho mình!"

"Haiz, bạn bè đừng mãi treo câu cảm ơn ở cửa miệng."

Chung Hân thấy việc giúp Tiểu Mễ sẽ có lợi cho việc cô tiếp cận Ôn Dịch Phàm hơn.

"Tiểu Mễ mình ở nhà cậu vài hôm được chứ?"

Nghe câu nói Ôn Dịch Phàm hạ quyển tiểu thuyết khỏi tầm mắt ngồi bật dậy nghiêm chỉnh, liếc nhìn Chung Hân, nghĩ con nhỏ tiểu thư này muốn bày trò à, mình ở đây mà cô ta muốn ở chung sao?.

Tiểu Mễ cũng hết hồn không kém gì Ôn Dịch Phàm. Cô nghĩ một mình Ôn Dịch Phàm đã làm cô rối bù đầu, giờ thêm cô tiểu thư nhà giàu chen chút trong căn nhà tồi tàn này sao?

"Chung Hân, cậu không đùa à?"

"Không lần này nói thiệt!"

Ôn Dịch Phàm ánh mắt lườm Chung Hân.

"Không được!"

Tiểu Mễ tròn mắt nhìn Ôn Dịch Phàm.

"Ôn Dịch Phàm, anh làm gì vậy? Đây là là nhà của tôi, tôi cho ai ở đâu tới lượt anh lên tiếng!"

Ôn Dịch Phàm gằn giọng: "Hà Tiểu Mễ, cô không sợ à?"

Tiểu Mễ nét mặt tỏ vẻ ngạc nhiên với câu nói trên, nghĩ Chung Hân ở thôi mà cô nghèo mạt rệp có gì mất mà phải hối hận.

"Ôn Dịch Phàm, anh điên à, Chung Hân có thù với anh sao? Cứ phải gắt lên thế?"

Ôn Dịch Phàm siết chặt nắm đấm phát ra âm thanh. "Rắc. "

"Hà Tiểu Mễ, tôi đã nhắc cô trước, sau này cô sẽ phải hối hận đấy!"

Dứt lời Ôn Dịch Phàm ném thẳng quyển tiểu thuyết Thiếu Gia Đáng Yêu Của Tôi vào người Chung Hân, Chung Hân phản xạ chụp lấy. Ôn Dịch Phàm đi thẳng vào phòng ngủ đóng mạnh cửa phát ra âm thanh chối tai người nghe. "Rầm."

Trong phòng Ôn Dịch Phàm nằm dài trên giường, lẩm bẩm:

"Con nhỏ tiểu thư đó rõ ràng muốn bày trò phá mình và Tiểu Mễ, mới vừa nghĩ tốt cho cô ta, vài giây sau mình hối hận ngay. Tức chết!"

" Cái gì mà Tập Đoàn Tinh Chung chứ? Sao hơn được Tập Đoàn Ôn Thị của bổn thiếu gia! Nhất định phải tìm cách giúp Tiểu Mễ lo viện phí, cô ấy sẽ không phải gặp tên Chung Tinh đó!"

.......



Cùng lúc này Chung Hân và Tiểu Mễ cũng tiếp tục câu chuyện.

"Tiểu Mễ ngày mai mình dọn qua được chứ?"

"Chung Hân thật ra mình thấy không tiện lắm!"

"Sao lại không?"

"Chung Hân, cậu thấy rồi đó, Ôn Dịch Phàm ở đây. Cậu là tiểu thư danh giá, ở cùng đàn ông không tốt cho danh tiếng đâu?"

"Haizz... tưởng gì, mình chả ngại đâu, quyết định vậy đi, giờ mình về nói chuyện với anh hai mình!"

"Anh hai? Chung Hân cậu có anh trai sao?"

"Ừ có! Rất đẹp trai, cậu cần mình làm mai cho không?"

Tiểu Mễ đỏ mặt: "Ơ.."

Chung Hân vươn tay xoa đầu Tiểu Mễ, nhếch môi, khẽ khàng nói:

"Cậu làm chị dâu mình thì được! Chứ làm tình địch của mình thì hơi mệt à!"

Tiểu My giật mình, câu nói này cảm giác hơi rợn người, cô nghĩ thầm Chung Hân là ám chỉ gì đây?

Chung Hân đứng dậy ra về, Tiểu Mễ nhìn đồng hồ cũng khá trưa rồi! Cần ra chợ mua gì về nấu ăn.

Tiểu Mễ bước lại gõ cửa phòng muốn rủ Ôn Dịch Phàm đi cùng.

"Cốc cốc."

"Cạch."

Ôn Dịch Phàm mở cửa nét mặt chưa nguôi giận, quạo quọ hỏi:

"Cô muốn gì nữa?"

"Ôn Dịch Phàm anh còn chưa hết điên à!"

"Ừ, tôi đây là đang điên đó!"

"Á!"

Ôn Dịch Phàm xốc eo Tiểu Mễ vắt trọn lên vai anh. Tiểu Mễ chỉ kịp la lên một tiếng, cô giãy dụa được mấy cái thì đã bị Ôn Dịch Phàm ném mạnh bạo lên giường, cô bò dậy chưa kịp ngẩn đầu thì nghe một tiếng. "Xoẹt."



Vai áo ngủ của cô bị xé toang lộ ra phần vai và hỏm xương quai xanh quyết rũ. Cô hốt hoảng nhìn người đàn ông đang như bị sói nhập, muốn phát tiết ăn thịt con mồi, cô run rẩy nói lấp bắp.

"Ôn..Dịch Phàm, anh đừng có mà làm bậy tôi la lên đó!"

Ôn Dịch Phàm nhếch mép: "Cô la hay rên tôi điều thích nghe!" Cười ám muội.

Tiểu Mễ sợ thiệt rồi, không lẽ lần này anh ta sẽ ăn thịt mình thiệt sao? Mình chọc trúng gì khiến anh ta nỗi giận đến thế chứ? không lẽ chỉ vì Chung Hân ư?

"Ôn Dịch Phàm chuyện của Chung Hân anh đâu cần nổi điên như vậy, vài hôm ở cùng anh chết sao?"

Ôn Dịch Phàm nổi điên một phần là Chung Hân, phần còn lại là vì Chung Tinh, tên đó tâm tư khó đoán, rủi Tiểu Mễ tới Tập Đoàn Tinh Chung, hắn mà để mắt tới Tiểu Mễ của mình, thì há mình có nguy cơ cao mất người yêu sao?

Tiếng tháo nút áo vang lên, Tiểu Mễ ngẩn lên nhìn thấy Ôn Dịch Phàm cởi áo sơ mi lộ ra 8 múi rắn rỏi mê đắm người nhìn.

"Ôn Dịch Phàm anh muốn làm gì? đây là nhà tôi đấy!"

Ôn Dịch Phàm trèo hẳn lên người Tiểu Mễ, kẹp chặt thân dưới ôm trọn phần hông của cô, cúi người đặt lên trán cô nụ hôn ấm nóng.

Tiểu Mễ hoảng loạn vùng vẫy muốn thoát khỏi sự bá đạo của con sói dữ trên thân mình, nước mắt cô trào ra.

"Ôn Dịch Phàm, anh dừng lại ngay, tôi chưa đủ 18 tuổi đâu!"

Ôn Dịch Phàm chưng hửng, năm nay thì Tiểu Mễ đủ 18 tuổi mà.

"Cô muốn gạt tôi à! Cô sinh 2005 năm nay 2023 đủ 18 tuổi rồi!"

"Tôi chưa đủ tháng tuổi!"

Ôn Dịch Phàm nhếch mép, ánh mắt đầy ám muội nhìn Tiểu Mễ khiến cô càng thêm run sợ.

"Không sao, giờ tôi lấp cho đủ!"

"Khốn kiếp! Ôn Dịch anh đúng là tên biến thái!"

Ôn Dịch Phàm vươn tay xé toạc áo của Tiểu Mễ ném lên không trung rơi dần chạm sàn thì môi anh cũng đang hôn ngấu nghiến đôi môi đầy mật ngọt, hai bàn tay luồng vào trong áo con mân mê núi đôi tròn mềm vừa vặn với lòng tay anh.

ưm..ha..!

Ôn Dịch Phàm dời môi xuống hôn dọc theo cổ cô, đảo đầu lưỡi ướt át chen giữa khe núi đôi, đồng thời hai bàn tay vuốt ve đôi gò má ứng đỏ của Tiểu Mễ, Tiểu Mễ bị kích thích khoái cảm phát ra tiếng hoan ái.

Hơ... ư.. ha..!

Ôn Dịch Phàm tận dụng hết mức sự điêu luyện của đầu lưỡi vói vào khoáy đảo nhủ hoa ẩn trong áo con màu đỏ. Người Tiểu Mễ không kiểm soát được mà rung lên, nâng người theo nhịp mỗi lần đầu lưỡi quét qua nhũ hoa nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.