Chung Hân dứt lời đồng thời cũng mở cửa trừng mắt xua đuổi. Trầm Di Yến bước đến cửa ngoảnh mặt thả lại một câu.
"Tôi muốn tốt cho em."
Người đi xa rồi nhưng cô gái ở lại não bộ vô cùng hỗn loạn.
[..........]
Ôn Dịch Phàm đứng trước cửa nhà của Tiểu Mễ, bấm chuông khá lâu nhưng không hề được mở cửa. Lúc quay mặt lại muốn rời đi thì trong thấy Tiểu Mễ bước xuống từ xe của Chung Tinh.
Sáu mắt nhìn nhau mất năm phút, Ôn Dịch Phàm thấy Chung Tinh nắm chặt bàn tay nhỏ của Tiểu Mễ, máu ghen nổi lên, bước tới đẩy mạnh Chung Tinh ra, cướp tay cô kéo đi...
"Ôn Dịch Phàm bỏ ra, tôi và anh không còn liên quan gì, đừng có dở thói giành giật."
Anh xoay người ôm chặt cô vào lòng.
"Liên quan rất liên quan, tôi yêu cô."
"Yêu...anh tình yêu xấu xa đó cho chó ăn đi."
"Lên xe...!" Ôn Dịch Phàm chỉ vào xe gằn giọng, Tiểu Mễ phớt lờ xoay người khoát tay Chung Tinh hướng vào nhà.
Ôn Dịch Phàm nhàu tới đấm Chung Tinh té xuống sân, trèo lên người anh ta đánh túi bụi, đối phương liếc thấy Tiểu Mễ lo lắng, liền nhếch mép khiêu khích. Cơn nóng trong người phát hoả Ôn Dịch Phàm đánh dữ dội hơn, đối phương không hề có ý phản kháng.
Bỗng anh khựng tay lại nhận ra bản thân mắc bẫy thì phải, bởi Chung Tinh có võ ngang ngửa anh mà lại không hề đánh trả.
"Ôn Dịch Phàm đánh chết người đúng không?"
"Cô bênh vực hắn?"
Ôn Dịch Phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ban-gai-ngot-ngao-cua-thieu-gia-nhieu-tien/2698982/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.