- Trời ơi tôi buồn ngủ quá Dĩ Hưng à. Sắp đến chưa vậy? - Hạ Nhiên ngáp ngắn ngáp dài lẽo đẽo phía sau Dĩ Hưng.
- Sắp đến rồi. - Dĩ Hưng quay lại khoác tay lên vai Hạ Nhiên đưa đi khiến cho cô tỉnh cả ngủ.
Hai người dừng lại trước hồ nước lấp lánh những ánh đèn hoa đăng.
- Đẹp quá đi à! - Hạ Nhiên reo lên trước cảnh đẹp sông nước long lanh, rực rỡ. Ánh sáng của ánh trăng rọi xuống tô điểm thêm vẻ đẹp của hồ nước này đã làm cho cô xao xuyến.
- Tôi mới tìm ra chỗ này đấy. - Dĩ Hưng kể công.
- Sao cậu tìm ra vậy? Hay quá đi. - Hạ Nhiên quay ra nhìn Dĩ Hưng với ánh mắt ngưỡng mộ.
- Thì… mấy hôm ở nhà chán quá có đi xung quanh khu vực này. - Thật ra là mấy hôm Hạ Nhiên đi chơi chưa về, Dĩ Hưng đã ra ngoài để ngóng cô về nhà, tìm cách để gặp cô một cách tự nhiên nhất. Chính vì vậy nên cậu đã đi xung quanh khu nhà này vừa để giết thời gian, vừa lấy cớ gặp cô.
- Cậu cũng thích đi dạo à?
- Cũng không hẳn, nhưng nhiều lúc thấy buồn chán thì tôi cũng hay ra ngoài cho thư thái đầu óc.
- Ngày xưa còn nhỏ mẹ cũng hay đưa tôi ra ngoài công viên đi dạo. Nhưng giờ lớn rồi cũng không còn cơ hội ấy nữa. Với lại tôi cũng lười đi một mình.
- Ò… vậy… cậu có muốn đi công viên không? Cuối tuần sau tôi đưa cậu đi. -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ban-gai-ngoc-cua-toi/3552186/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.