*Hồi tưởng lại quá khứ.
Sau khi cho Âu Dĩ Hưng kết bạn với bạn bè của mình, Hiểu Ngọc ngày nào cũng rủ Âu Dĩ Hưng chơi mấy trò nghịch ngợm của mình và đám bạn: nào là trèo cây, trốn tìm, đua xe…
Dĩ Hưng vẫn nhớ năm ấy cậu ta được rủ chơi trò trốn tìm và là người duy nhất đi tìm. Bởi vì lần đầu chơi trò này nên Dĩ Hưng không biết chơi, cậu không biết tìm bạn bè mình ở đâu cả. Sau nửa tiếng tìm kiếm thì cậu thấy bạn của mình đang tụ tập ở sân chơi đá bóng. Cậu chạy ra nói đã tìm thấy tất cả mọi người nhưng không một ai mảy may quan tâm.
- Có mỗi trò trốn tìm cũng không biết chơi. Chơi với cậu chán chết nên tụi này tự chơi đá bóng với nhau rồi.
- Mình xin lỗi… - Dĩ Hưng buồn bả nhìn bạn bè chỉ trích mình. Cũng đúng thôi, chẳng ai muốn chơi với một người nhàm chán như cậu cả…
Hiểu Ngọc cũng từ hàng ghế ngồi cổ vũ bóng đá chạy ra:
- Mấy cậu đừng có mà nói Dĩ Hưng như vậy. Cậu ấy cũng là lần đầu được ra ngoài chơi mà.
Hiểu Ngọc luôn đứng ra bảo vệ Dĩ Hưng nên chính vì thế cậu rất quý mến cô.
Một lần nữa lũ trẻ rủ nhau qua nhà hàng xóm trộm trái cây. Đang ăn trộm vui vẻ thì bị bác hàng xóm ra đuổi nên cả lũ chạy trốn ngay lập tức. Còn một mình Dĩ Hưng là người cầm túi hứng hoa quả nên chưa kịp hiểu gì các bạn đã chạy đi mất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ban-gai-ngoc-cua-toi/3552181/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.