Sáng hôm sau, Dĩ Hưng tỉnh dậy rất sớm, anh làm bữa sáng rồi đem qua cho Hạ Nhiên.
- Chuyện hôm qua… đáng ra tôi không nên nói vậy với cậu. Tôi xin lỗi. - Dĩ Hưng đứng trước cửa nhà đưa hộp cơm kimbap cho Hạ Nhiên.
- Tôi cũng xin lỗi cậu vì nói hơi quá lời… với lại cảm ơn cậu vì hôm qua đã đưa tôi về. Cảm ơn vì bữa sáng nữa. - Hạ Nhiên nhận hộp cơm từ tay Dĩ Hưng.
- Không cần khách sáo đâu, tại chú dì bảo tôi chăm sóc cậu nên tôi…
- Vậy mấy ngày nữa tôi cũng nhà cậu chăm sóc tôi nha! - Hạ Nhiên đặt tay lên vai Dĩ Hưng rồi nhìn thẳng mắt anh khiến trái tim hai người đập liên hồi.
- Vậy thôi, nay chủ nhật nên tí tôi qua nhà cậu học nha. À hộp cơm nhìn trông ngon lắm. - Hạ Nhiên đóng cổng lại rồi chạy một mạch vào nhà.
Dĩ Hưng về nhà với đôi tai nóng bỏng cả lên. Cậu nở một nụ cười tươi tắn mà lâu lắm rồi chưa làm thế.
Hai người cùng nhau học tập rất vui vẻ, nhưng nhiều lúc cũng có chút cãi vã…
- Cậu dốt thế hả? Sao tôi cho cậu dàn ý rồi mà viết lại vẫn sai vậy? Đúng là không có tốt chất văn học mà! - Hạ Nhiên khi giảng văn cho Dĩ Hưng
Còn cũng có lúc ngượi lại như này…
- Sao câu dễ như này mà cậu còn làm sai? Câu này áp dụng công thức mà lại không thuộc à? - Dĩ Hưng khi giảng lí hoá cho Hạ Nhiên.
Rồi kì thi giữa kì đã qua, điểm cũng có sau đó vài ngày. Thứ hạng của Hạ Nhiên vẫn đứng thứ 2 lớp và đúng thứ 5 khối. Còn vị trí đứng đầu toàn khối không ai khác là Dĩ Hưng với số điểm lí hoá tuyệt đối. Một cậu học sinh mới đến vậy mà đã vượt qua biết bao học sinh “kì cựu” ở đây, chễm chệ ngồi ở vị trí cao nhất. Cậu đã gây cho rất nhiều người sự tò mò, không biết danh tính của kẻ quái vật này là ai đây? Từ hôm đấy có rất nhiều cô bạn đến làm quen Dĩ Hưng nhưng đều bị anh lướt qua.
Hai người sau khi thi xong cũng đến bệnh viện thăm Dì Lan. Trong lúc hai người thi thì dì Lan cũng hạ sinh đứa con trai đầu lòng nhưng do ôn thi rồi một số công việc của lớp nên nay họ mới đến được.
- Cậu giỏi thật đấy, mới đấy đã có một đống vệ tinh vây xung quanh. Còn không mau ra kết bạn làm quen với người ta đi. - Hạ Nhiên trêu trọc Dĩ Hưng.
- Tôi không muốn.
- Cậu kén chọn thật, có chị hoa khôi khối 12 cũng để ý cậu đấy. Chị ấy bảo tôi giới thiệu cậu cho chị ấy.
- Cậu đừng có mà nhắc đến mấy người con gái khác trước mặt tôi. Tôi không thích. - Dĩ Hưng tức giận đi vượt qua mặt Hạ Nhiên.
- Không thích thì thôi. Có thích thì tôi cũng chẳng giới thiệu cho đâu mà lo. - Hạ Nhiên hậm hực theo sau.
- Hai đứa lại cãi nhau đấy à? - Tống Khải mở cửa phòng bệnh ra thấy Dĩ Hưng đi trước bỏ mặc Hạ Nhiên một đoạn khá xa.
- Không có. - Dĩ Hưng đáp
- Em chào thầy. - Hạ Nhiên chạy lên vui vẻ chào - Em chào cô, và cả em bé nữa. - Cô chạy đến chỗ Tống Lan đang bế em bé ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường. - Em bé cưng quá đi à. - Hạ Nhiên cầm lấy tay em bé.
- Hai đứa đến rồi đấy à? Thế thi học kì vất vả không? Rồi điểm như nào rồi? - Tống Lan hỏi.
- Em được top 5 toàn khối còn cậu ấy top 1. - Hạ Nhiên vui vẻ trả lời.
- Tốt quá! Tin vui, chúng ta phải ăn mừng thôi. - Tống Khải vỗ tay. - À thế còn ai lớp mình đứng top 10 khối nữa không? Như là… con bé Ngọc ấy.
- Lớp mình còn có 3 bạn nữa nhưng… Hiểu Ngọc cậu ấy không có trong top 10…
- Con bé thành tích vốn không bao giờ rời khỏi top 5 chứ lần này lại rớt top 10… không biết lại chuyện gì nữa chứ. Cái lớp này lắm chuyện thật. - Tống Khải đi đi lại lại trong phòng.
- Em sẽ nói chuyện lại với bạn sau. - Hạ Nhiên nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
- Giờ là giờ nghỉ ngơi, anh đừng lo nghĩ công việc nữa, chúng ta nói chuyện khác đi - Tống Lan nhắc nhở chồng. - Hai đứa muốn ăn gì nào? Nay bọn ta đưa đi.
- Thôi cô ạ, khi nào cô về nhà thì chúng ta ăn sau, còn giờ cô nghỉ ngơi cho khoẻ. - Hạ Nhiên nói.
- Vậy tí hai đứa tự ăn uống nhé! Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. - Tống Lan nắm tay Hạ Nhiên nhắc nhở
- Dạ được. Em có thể bế bé không ạ? - Hạ Nhiên chỉ tay vào em bé
- Được chứ, tập dần cho quen, sau này còn qua nhà chăm em cho cô. - Tống Lan đưa bé cho Hạ Nhiên bế.
- Em bé cưng quá, trông giống cô ghê, mắt to, môi trái tim chúm chím trông cưng quá nè.
- Dĩ Hưng, sao mặt cháu trông xị ra thế? Ai làm gì mà mặt xưng xỉa vậy? Đến thăm dì mà cứ lướt điện thoại thôi. - Tống Khải nhìn Dĩ Hưng với ánh mắt ghét bỏ, rồi ông đạp vào chân Dĩ Hưng đang ngồi trên ghế.
- Chú thôi đi.
- Thôi gì mà thôi? Tao đá mày xuống dưới kia bây giờ. Trông mặt thấy hãm.
- Hai chú cháu thôi đi không là tôi đá cả hai xuống đấy. - Tống Lan quát.
Tiếng quát to quá làm cho em bé sợ hãi bật khóc. Cả nhà lo lắng chạy lại xem bé như nào. Dĩ Hưng cũng tò mò bế em của mình lên.
- Trông xấu xa, ghê gớm như chú dì mà đẻ ra đứa bé trông dễ thương thế này. - Dĩ Hưng nói.
- Mày nói nữa là tao đánh mày đấy nha. - Tống Khải nhắc nhở Dĩ Hưng.
Cả nhà cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ, nói đủ thứ trên đời. Cảm giác này cho Hạ Nhiên thấy ấm cúng đến kì lạ, cảm giác cô chưa từng có khi ở nhà. Bởi cha mẹ cô luôn bận, không bận đi làm thì ở nhà cũng chỉ lướt điện thoại, xem tivi, rồi soạn hợp đồng… cô chưa từng giỡn với cha mẹ bởi vì họ làm gì có thời gian để nghe cô nói chuyện, tâm sự, trêu đùa cơ chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]