Chiều hôm ấy trên đường về nhà cô thấy anh đang quét sân, lạ thật không ngờ anh cũng có mặt này, Nhiên cứ tưởng anh là kiểu người lười biếng chỉ ôm điện thoại mà hôm nay tự nhiên thấy chăm chỉ làm việc nên cũng có chút bất ngờ. Mở cửa nhà, cô bước vào, lên lấy bộ quần áo mà lúc cô sang nhà giáo viên của mình chơi mượn mặc tạm lúc ở đó. Bộ đồ đã được giặt sạch sẽ thơm mùi nước giặt...
- Heloo cậu. Quét sân à?
- Thấy rồi còn hỏi. - Âu Dĩ Hưng mặt không cảm xúc đáp lại.
- Chăm ghê chăm ghê!!! Chăc không cần tôi giúp đâu.
Nói rồi anh áp cô vào tường làm cô cảm thấy ngại.
- Gì vậy? Bỏ tôi ra... - Mặt cô bất giác đỏ bởi cậu thanh niên đẹp trai trước mắt.
- Facebook đó là của bạn cậu?
- À thì... Ừm...
- Tôi không kết bạn với cậu ta!
- Hả tại sao?
- Chuyện riêng của tôi cậu không thể biết được đâu.
- Cậu ấy chỉ cảm động trước sự giúp đỡ của cậu nên muốn cảm ơn, vậy cũng không được sao?
- Tôi chỉ vô tình đi ngang qua thấy vậy nên mới giúp! Không cần báo đáp.
- Thì ra là vậy. - Cô đẩy anh ra rồi đi vào căn nhà của anh.
- Hai người họ đi vắng rồi.
- Vậy cầm cái này đưa cho cô hộ tôi. Tôi đi về.
- Ờ
Nói rồi cô đi về nhà, cô suy nghĩ tại sao trên đời có người phũ phàng như vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ban-gai-ngoc-cua-toi/3552146/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.