Nắng sớm xuyên qua khe hở kết thành một đường sáng chói, chiếu thẳng vào gương mặt vô thần nhợt nhạt. Đoan ngồi đó, giương đôi mắt mơ màng dõi theo vô số hạt bụi li ti bồng bềnh bay qua vệt nắng.
Đêm qua nàng lại mơ, giấc mơ không hề ghê rợn, một giấc mơ thật lạ lùng, thế mà khiến nàng không thể nào quên. Nàng thấy một cô gái đang đợi mình nơi cuối con đường tối, vì cô gái nọ như hòa lẫn vào bóng đêm, mặt mũi cũng bị một màu đen che khuất, ngoài đôi tay trắng bệch chìa về hướng nàng.
Là muốn nàng đến cùng sao?
Vậy mà nàng nghe theo răm rắp, không chút nào sợ sệt hay nghi ngại gì mới ghê chứ.
Bàn chân nàng lưng chừng bước giữa lần ranh ánh sáng và bóng tối thì người kia ra hiệu cho nàng dừng lại. Đôi tay thon trắng kia chậm rãi đặt sợi chỉ đỏ trên môi nàng, đây là muốn nàng ngậm lấy, bấy giờ giọng nói dịu dàng cất "Là duyên, không thể tránh." Đợi đã, chất giọng này khá quen, cơ hồ cũng rất lạ, rốt cuộc nàng đã nghe nó ở đâu ấy nhỉ?
Tiếng bước chân nối đuôi lẫn vài ba câu trò chuyện một lúc một ồn, phải rồi, sắp đến giờ làm việc. Đoan tuy lo liệu trong kho, chẳng cần thức sớm dọn dẹp lau chùi cửa hiệu, từ ngày về đây, nàng đỡ cực tấm thân hẳn, nói ra khó mà tin những gì nàng đang có, đều được Diệu Thanh ban cho tất cả.
Đoan thoáng lắc đầu rồi mắt định tâm, dẹp bỏ mớ bòng bong ở trong lòng. Nàng đi đến chiếc tủ gỗ màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ba/950221/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.