"Tôi buôn người. Đặc biệt là buôn nội tạng và nhan sắc của những cô gái trẻ đẹp trạc tuổi em."
Mặt Ngụy San khá đẹp, nếu bán vào quán bar cũng được đầy tiền. Chưa kể tiền bán tim, gan, phổi, phèo của cô nữa.
Lần này Diêu Tề lãi to.
"Anh cứ trêu tôi." Ngụy San còn tưởng Diêu Tề trêu mình, hài hước đẩy nhẹ hắn một cái.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng họ là vợ chồng thực sự. Người đàn ông tìm cách trêu chọc vợ, cô vợ lại vì trò đùa của người chồng mà cười ha hả.
"Nếu tôi nói tôi là con trai của Diêu Minh Hàm. Cô có tin hay không?"
Mặt Ngụy San từ trắng chuyển xanh rồi tím. Cô không tin trước mặt là con trai của Diêu Minh Hàm.
Thừa nhận rằng hai người có họ giống nhau, nhưng Ngụy San chỉ nghĩ Diêu Tề là con cháu gần xa với Diêu Minh Hàm. Đâu ai nghĩ anh con trai của tên doanh nhân đó lại mới chỉ ba mươi tuổi, trẻ trung, chưa vợ con đâu.
"Anh cứ đùa."
"Tôi biết cô không tin mà." Diêu Tề thấp giọng buồn.
Không tin cũng chả sao. Bây giờ Ngụy San chỉ cần biết cô là vợ hắn, còn việc gia đình gia thế to cỡ nào, Diêu Tề lại chẳng quan tâm.
Có Ngụy San che chắn, hắn chẳng còn sợ sau này bị gia đình bắt ép chuyện hôn nhân, có thể tự do làm việc.
Ngụy San vươn vai, lảng sang chuyện khác.
"Về thôi. Tôi mệt rồi."
"Đường về nhà tôi là hướng ngược lại."
"À! Cảm ơn."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-yeu-tien-hon-toi/2664102/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.