Chương trước
Chương sau
“Xin lỗi vợ mày ngay.”

“Diêu Tề, tao nói cho mày biết, trong thẻ của mày còn bao nhiêu tiền, nôn hết ra đây cho con dâu tao dùng. Từ nay về sau, mày dám không đưa tiền cho vợ hay cướp tiền của nó, nhà này cũng không cần nhận mày làm con nữa. Tao chỉ cần một mình San San. Mày muốn đi đâu thì mặc xác mày.”

Diêu Tề khó tin nhìn mẹ, ngước đầu lên một chút thấy Ngụy San nhờ sự che chắn của bà Diêu, đang lè lưỡi khiêu khích hắn. Thấy mẹ lăm le cây chổi, ý định vung lên, Diêu Tề tái mặt, vội đỡ cán chổi.

Hắn uất ức hỏi:

“Con là con mẹ đó. Là đứa con mẹ dứt ruột đẻ ra, nuôi nấng mười tám năm trời đó. Mẹ có hiểu không?”

Ngụy San là con dâu. Hắn là con ruột. Theo lý bình thường, bà Diêu chắc chắn phải thương hắn. Tại sao bà lại bênh con dâu.

“Chính vì mày là con ruột nên tao mới đ.ánh.”

“Tao đẻ mày ra, nuôi mày ăn học để bây giờ mày bắt nạt vợ con? Trước kia tao có dạy mày điều đó không? Hay mày đủ lông đủ cánh, thích làm gì thì làm hả Diêu Tề?”

“Mẹ... anh ấy... tối qua còn bắt con ngủ sofa... hức...” Ngụy San thấy vậy càng được đà lấn tới. Cô lau nước mắt, ôm cánh tay bà Diên, thuật lại toàn bộ câu chuyện tối qua, cách mà Diêu Tề bắt nạt vợ, ép cô ngủ sofa dù Ngụy San không muốn.

Diêu Tề há hốc mồm.

Rõ ràng hôm qua Ngụy San đồng ý thương lượng với hắn về chỗ ngủ, coi như lúc sáng hắn hơi quá phận. Suy cho cùng đều do Ngụy San gây sự trước. Vậy mà mọi chuyện vào tai bà Diêu thành ra hắn là kẻ đáng tội ch.ém đ.ầu.

Bà Diêu bốc hỏa. Không ngờ toàn bộ kiến thức cơ bản nhất bà dạy Diêu Tề trước khi hắn lấy vợ, hắn không nhớ một chút gì.



Bà Diêu giơ cán chổi trước mặt Diêu Tề, trừng mắt:

“Mày... còn điều gì hối tiếc trước khi cán chổi này hạ xuống không?”

“Có. Rất nhiều.” Diêu Tề oan ức, mặt mày tím tái nhìn cán chổi cách mắt một ngón tay.

Cho đến giờ phút này, hắn vẫn không hiểu vì sao mẹ mình lại tin con dâu hơn con ruột.

Cứ cho rằng bà yêu quý Ngụy San đi, nhưng theo như hắn biết, bà Diên vô cùng yêu thương hắn. Chính là vì ngày xưa gia đình nghèo khó, chưa làm ăn phát đạt như bây giờ, bà ấy luôn dành mọi thứ tốt nhất cho hắn. Cho nên hắn luôn mang theo chấp niệm, dù trời có sập, dù Diêu Tề có làm sai chuyện gì đó, bà vẫn đứng về phía hắn, tin tưởng hắn.

“Nói tao nghe.”

“Con bị oan. Oan rất nhiều. Mẹ phải tin con. Đừng tin cô ấy. Cô con dâu quý hóa của mẹ đang lừa mẹ.”

Diêu Tề hết lòng giải thích, đáp lại tiếng kêu oan của hắn là tiếng cán chổi bay lượn giữa không trung.

“Này thì oan. Mày oan quá cơ.”

“A... mẹ đừng có đ.ánh con nữa... đau... a ui...”

Tiếng kêu xé trời xé đất vang lên giữa căn biệt thự rộng lớn. Hình ảnh hai mẹ con đuổi đ.ánh nhau còn cô con dâu đứng một bên cười ha hả. Bà Diên kéo tai Diêu Tề, quay sang Ngụy San dặn dò.



“San San, con cứ ngồi đấy cắn hạt dưa nghỉ ngơi. Để mẹ dạy lại thằng chồng của con.”

“Vâng mẹ.” Ngụy San ngọt xớt trả lời, vui vẻ ngồi cắn hạt dưa, mắt dõi theo từng cán chổi vung xuống cùng tiếng kêu cứu thấu tận trời xanh của Diêu Tề.

Cô thiếu điều muốn xông pha giúp mẹ dạy dỗ ông chồng, nhưng, nếu như vậy, đến khi về nhà, Diêu Tề chắc chắn sẽ so đo, tính toán với cô. Thế nên, Ngụy San giao toàn quyền cho người mẹ. Có như thế, vừa được tiền vừa được cười.

...

Diêu Tề đau đớn nhìn cánh tay lằn vết đ.ánh. Hắn đ.ánh mắt sang Ngụy San, thấy cô đang vui vui vẻ vẻ nhìn mình một cách đắc ý, hắn lại cau có chất vấn mẹ:

“Con có làm gì sai mà mẹ đ.ánh... không thương tiếc thế...?”

Thật vô lý. Hắn chỉ trừ lương Ngụy San theo đúng hợp đồng, lỡ to tiếng với cô về chuyện ngủ ở đâu. Tại sao mẹ phải đán.h hắn, còn là đá.nh rất đau. Diêu Tề nếu cơ thể hắn không khỏe mạnh, bền bỉ hơn người khác, e rằng bây giờ đã nằm ở viện rồi.

Còn đâu hình tượng điềm tĩnh trước mắt bao người. Hắn bị mẹ biến thành đứa trẻ con sợ roi vọt đến nơi rồi.

Bà Diên nhìn đứa con trai vừa ôm người vặn vẹo, lại tròn mắt chất vấn bà. Bà chính là hận tại sao năm xưa lại đẻ Diêu Tề ra. Nếu biết trước hắn làm con dâu bà khổ như thế, năm đó luộc trứng ăn cho rồi.

Chỉ tội mỗi San San hiền lành, dễ lừa nên bị Diêu Tề được đằng chân lên đằng đầu, hoạnh họe con bé.

“Từ giây phút mày đăng kí kết hôn với con dâu tao nhưng không đưa nó về gặp mặt gia đình là mày sai rồi con ạ. Diêu Tề à, mày nghĩ con dâu là con ghẻ của tao à? Khôn hồn thì sau này quan tâm, chăm sóc, ngoan ngoãn nghe lời nó hơn đi. Lần sau để San San chịu oan ức về mách với tao, thì ngay lập tức cái tên của mày không còn xuất hiện trong gia phả nhà họ Diêu này.”

“Ai đời nhà ba đời sống với châm ngôn “đội vợ lên đầu là trường sinh bất t.ử”. Đến đời mày lại thích tạo phản. Tao, bố mày, ông bà, các cụ thất vọng về mày Diêu Tề. Mày không xứng đáng làm con cháu Diêu gia.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.