“Anh đuổi tôi. Tôi méc mẹ anh đuổi tôi. Cho mẹ đ.á.n.h chừa anh huhu...”
Diêu Tề thu vội ánh mắt gầm gừ của mình, hắn mím môi, lia mắt sang Diêu Hạ Minh mặt mũi ngắn tũn, vừa hay ánh mắt hai người chạm nhau.
Diệu Hạ Minh làm khẩu hình miệng, chúc người anh ở lại bình an vô sự, sau đó nhanh chân dẫn đàn em chuồn lẹ.
Diêu Tề có thể ít ở cùng với mẹ Diêu, nhưng Diêu Hạ Minh còn xa lạ với mẹ sao? Thời gian anh ta ở với mẹ Diên nhiều hơn hai năm so với anh trai, Diêu Hạ Minh thừa biết, mẹ ngày xưa chịu vất vả nhiều nên hiện tại nếu có con dâu, bà rất cưng chiều con dâu. Bây giờ, Ngụy San chỉ cần méc bà một câu rằng chồng bắt nạt mình, Diêu Hạ Minh đủ hình dung dáng vẻ khổ sở của Diêu Tề ôm cột nhà, đằng sau là biết bao vũ khí tối thượng của mẹ.
Nghĩ tới thôi, anh không khỏi rùng mình. Tự nhiên Diêu Hạ Minh nhận ra, cảm xúc khi buông bỏ Ngụy San chẳng hề đau đớn như anh nghĩ. Có lẽ với Ngụy San, Diêu Hạ Minh đơn giản dành cho cô thứ tình cảm anh trai thích trêu chọc em gái. Không có khái niệm gọi là tình yêu.
Mà… thật ra như thế cũng tốt. Ngụy San tính tình láu cá, lật mặt nhanh hơn lật bánh, đến chủ nợ tốt bụng như anh, cô còn đủ dũng cảm chơi trò ăn cháo đá bát. Thì chuyện mách mẹ chồng Diêu Tề bắt nạt mình chỉ là một sớm một chiều.
Diêu Hạ Minh thầm thương cho ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-yeu-tien-hon-toi/2664071/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.