Gần tám giờ tối Ngụy San mới tỉnh lại lần hai. Cả người rệu rạo khiến cô chẳng còn tâm trạng quan tâm hiện tại đang ở nơi nào. Ngụy San chỉ nhớ, sau khi lợi dụng Diêu Tề đóng một vở kịch, uống mấy viên thuốc rồi ngủ thiếp đi đến bây giờ.
Cũng không rõ Diêu Tề có vì chuyện bị đối tác lợi dụng trừ lương cô không.
"Dậy rồi à? Còn đau không?"
Ngụy San ngẩng mặt, ngẩn ngơ.
Ánh sáng vàng từ đèn ngủ hắt vào khuôn mặt người đàn ông, làm nổi bật từng đường nét trên gương mặt. Diêu Tề khẽ cười, nụ cười rơi trên ánh đèn, làm mọi thứ trở nên hoàn hảo từng chút một.
Ngụy San dụi mắt ba bốn lần mới xác định mình không vì mệt mỏi mà gặp ảo giác.
Cô nghiêng đầu, tò mò nhìn cốc nước màu đỏ hắn cầm. Diêu Tề ho một tiếng, dúi cốc nước vào tay cô.
"Em uống đi. Nước đường đỏ."
Hai má Ngụy San ửng hồng.
Lần đầu tiên có người chăm sóc cô khi ôm. Cảm giác thật hạnh phúc.
Gật đầu. Cô uống một hơi hết sạch.
Diêu Tề hài lòng nhìn cốc nước cạn sạch. Hắn ra lệnh Ngụy San nằm xuống, còn mình đi rửa cốc.
Ngụy San không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn. Mấy khi bị bệnh rồi có người ân cần quan tâm, cô phải tranh thủ thời gian này làm biếng với Diêu Tề chứ.
Diêu Tề quay lại. Lần này hắn trước tiếp leo lên giường, nằm cạnh Ngụy San.
Ngụy San ba chấm.
"Anh làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-yeu-tien-hon-toi/2664068/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.