“Người như Diêu Tề không phải không có nhưng vô cùng hiếm. Chị dâu nên biết trân trọng anh trai tôi một chút, kẻo sau này hối hận.”
Ngụy San hé miệng giễu cợt.
Trân trọng? Hối hận? Chẳng phải lời này của Diêu Hạ Minh quá thừa thãi rồi không? Cô vốn đã bỏ lỡ, vốn đã chẳng trân trọng Diêu Tề từ lâu, trước cả khi Hạ Minh khuyên nhủ.
Nếu vậy Ngụy San phải hối hận cái gì? Hoặc dù cho có hối hận, cô còn cơ hội xin lỗi hắn sao? Thời gian qua Diêu Tề đối với cô vô cùng tốt, ngay cả những yêu cầu vô lý nhất của Ngụy San, hắn vẫn gật đầu đồng ý. Còn cô thì sao? Mang sự vô lý của mình ra trêu đùa hắn. Như vậy có phải quá tồi rồi hay không?
“Tiếc thật, tôi… ực đã làm tổn thương anh trai anh rồi.”
Ngụy San nằm bò ra bàn, thứ suy nghĩ rối bời kia làm cô bực mình, nấc lên nấc xuống.
Quái lạ. Rõ ràng cô uống rất ít, tại sao bây giờ lại say mèm rồi?
Diêu Hạ Minh liếc một lượt, cuối cùng đặt chai bia còn hơn nửa xuống bàn. Anh ta rút điện thoại, quyết định gọi điện cho Diêu Tề. Thế nhưng, còn chưa kịp ấn nút gọi, tiếng lạnh tanh phía đối diện gọi tên Diêu Hạ Minh. Anh ta ngẩng đầu, đôi mắt hơi thất thần.
“Đến rồi à?”
Diêu Hạ Minh nhướn mày,hất cằm về cô gái đang nằm bò ra bàn, tóc tai rũ rượi. Anh ta lười nhác lên tiếng.
“Mau mau mang của nợ của anh về nhà đi. Đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-yeu-tien-hon-toi/2664024/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.