“Đêm qua r.ê.n nhiều như vậy, bây giờ vẫn còn sức hét với tôi. Em là chê tôi hôm qua nhẹ tay với em lắm sao?”
Ngụy San trợn ngược mắt, hai bên tai dần nóng dần, dáng vẻ hùng hổ ban nãy đã thu lại phần nào. Cô ngượng ngịu đẩy Diêu Tề ra, khó khăn thanh minh.
“Kh… không phải… Tôi chỉ nghĩ đó là mơ.”
“Mơ? Giấc mơ của em cũng chân thực quá nhỉ?”
Diêu Tề nhướn mày thách thức, tay không quên kéo Ngụy San va vào vòm ngực mình, để cô cảm nhận xúc cảm nóng bỏng đang hiện hữu qua từng lớp da của hắn.
Quả nhiên đêm qua hắn quá nhẹ tay với Ngụy San, thành ra bây giờ cô coi thường hắn, cho rằng đó chỉ là giấc mơ, không có bất kì sự chân thực nào.
Ngụy San kinh hãi hét lớn: “Vô sỉ!!”
Giữa không gian mơ hồ của buổi sáng vang rõ tiếng chát chúa đau rát, tiếp nối là thân ảnh còn vương đầy dấu hôn ám muội vội vàng quấn tạm cái chăn mỏng rồi chạy biến vào nhà tắm.
Diêu Tề ôm mặt. Mặc dù bên má đã sưng tấy, chẳng hiểu sao hắn lại không thấy đau, ngược lại vô cùng thích thú với dáng vẻ mèo xù lông của Ngụy San. Hắn chính là thiếu điều muốn thông báo với cả thiên hạ bản thân thành công dụ dỗ Ngụy San lên giường. Diêu Tề để lộ nụ cười ma mị.
Ngụy San, lần này có cho cô hàng nghìn đôi cánh, cô cũng chẳng thể bay khỏi tầm tay của hắn.
…
Ngụy San rón rén ló đầu khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-yeu-tien-hon-toi/2664019/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.