Có lẽ vì quá mệt mỏi, cộng thêm việc không được nghỉ ngơi đầy đủ, nên lần này, Triều Tịch đã ngủ một giấc cực kỳ sâu.
Cô còn mơ một giấc mơ.
Giấc mơ ấy lại bất ngờ trùng hợp với một giấc mơ mà cô đã từng mơ trước đây.
Cô mơ thấy cảnh tượng mười năm trước, lần đầu tiên gặp gỡ Lục Trình An, giấc mơ đó dừng lại ngay sau khi anh rời đi. Nhưng không ngờ, lần này, giấc mơ ấy lại có phần tiếp theo…
Triều Tịch đi ra ngoài, nhìn thấy Lục Trình An đang dựa vào xe, cúi đầu châm thuốc.
Anh mặc áo trắng, quần đen, trông rất nhã nhặn và lịch lãm, mặt mày thoáng rũ xuống, dường như nhận ra có người đang nhìn mình, anh khẽ nâng mí mắt lên, ánh mắt hờ hững, lướt qua một cách thờ ơ.
Người đàn ông có đôi mắt hoa đào cực kỳ xinh đẹp, khi cười lên, sóng mắt dao động, vô cùng quyến rũ, giống như một yêu tinh.
Anh ngậm điếu thuốc, giọng nói mang theo cảm giác rè rè: "Tìm anh à?"
Triều Tịch nhíu mày: "Không phải tìm anh."
Cô quay người rời đi, tiếng bước chân vang lên sau lưng. Tiếp đó, người đàn ông bước tới đi sánh vai với cô.
Lục Trình An cà lơ phất phơ hỏi: "Không tìm anh vậy em nhìn anh làm gì?"
Triều Tịch chẳng hiểu tại sao: "Tôi không thể nhìn anh?"
"Không thích anh mà còn nhìn anh hả?" Anh nhếch mép nhìn cô chằm chằm: "Còn nói chuyện với anh nữa?"
Triều Tịch không thể chịu nổi nữa, dừng bước lại, xụ mặt: "Lục Trình An."
Lục Trình An: "Em còn biết cả tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-xinh-dep-vo-cung/5213555/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.