Thật ra Triều Tịch không thích giao tiếp với người khác lắm, quá phiền phức rắc rối, để duy trì một mối quan hệ phải bỏ ra rất nhiều công sức, mọi cảm xúc đều cần thời gian, công sức và tiền bạc.
Mà thay vì không có thời gian để kết bạn, điều quan trọng hơn là cô luôn dựng lên một bức tường với người ngoài.
Một bức tường đầy sự lạnh lùng và xa cách.
Cô không nghĩ Thẩm Lâm An lại dễ dàng phá vỡ bức tường ấy.
Anh ta là một người rất giỏi trong việc xử lý các mối quan hệ, mỗi các giơ tay nhấc chân của anh ta đều mang lại cảm giác rất thoải mái cho người khác. Chỉ mới trò chuyện vài câu, Triều Tịch đã đưa anh ta vào danh sách bạn bè.
Thẩm Lâm An cũng không ngờ câu trả lời cô đưa ra cho anh ta lại là như vậy.
Thật ra nếu những lời này được nói ra từ miệng bất kỳ ai sẽ có chút gì đó mê trai, tuy giọng điệu Triều Tịch có vẻ chế giễu nhưng góc nghiêng lại lạnh lùng, ý cười trong mắt rất nhạt nhòa, giống như một làn gió thoảng qua giữa những cánh hoa liễu.
Nhẹ nhàng mềm mại, mang theo chút lạnh lẽo của sương mù tháng ba Giang Nam.
Rõ ràng sở hữu một khuôn mặt mê hoặc lòng người, mỗi ánh nhìn, mỗi nụ cười đều tràn đầy quyến rũ, xinh đẹp lộng lẫy nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại biết cách kìm nén tất cả những điều đó.
Anh ta bỗng dưng rất muốn biết về quá khứ của cô, những trải nghiệm và vẻ đẹp lộng lẫy của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-xinh-dep-vo-cung/5213542/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.