Thật ra Lục Trình An và Lương Diệc Phong là một loại người.
Với những chuyện ngoài cuộc sống luôn tỏ ra lạnh nhạt không quan tâm, thậm chí khi làm kiểm sát viên, anh đã thấy quá nhiều bi kịch, cũng gặp quá nhiều người trông có vẻ hiền lành thành thật nhưng lại nói những lời dối trá vô nghĩa.
Thật ra trong anh không có nhiều tình cảm ấm áp, loại cảm xúc đồng cảm ấy lại càng không liên quan gì đến anh.
Về chuyện này, anh cũng đứng chung một phe với Lương Diệc Phong.
Thế nhưng vừa rồi khi gọi điện với Lương Diệc Phong, nghe cái giọng lạnh nhạt pha chút châm biếm của anh ấy: "Bác sĩ có thể cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu? Cậu chắc chắn năm nay cô ấy hai tám tuổi chứ không phải mười tám tuổi đấy chứ? Ngây thơ."
Lục Trình An lại không cảm thấy vậy.
Trong đầu anh tự tưởng tượng lại biểu cảm của cô khi nói câu đó, chắc chắn vẻ mặt rất kiên định, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, con ngươi lấp lánh ánh sáng, nhất định vô cùng quyến rũ.
Anh nhếch môi, cười khẽ: "Chẳng lẽ cậu không thấy cô ấy như vậy rất dễ thương à?"
Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng dòng điện rè rè.
Qua ba giây, Lương Diệc Phong lạnh lùng đáp: "Tôi nể mặt cậu nên mới nhận cuộc gọi này thôi, đây là lần duy nhất, lần sau đừng có làm vậy nữa." Nói xong, không để Lục Trình An kịp lên tiếng, anh ấy đã vô tình cúp máy ngay.
Lục Trình An thật sự cảm thấy cô rất dễ thương.
Bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-xinh-dep-vo-cung/5213540/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.