Chương trước
Chương sau
( Nàng như vậy như vậy mĩ - by Lan Dệt)
Edit#Salim
Beta#Kumoe
Quanh năm
Chủ nhiệm Từ Tĩnh tìm lấy giáo án, sách giáo khoa, đưa Cố Tinh Trầm đi ra ngoài, đi đến cửa văn phòng dừng lại: " Hứa Anh?"
Lúc này Hứa Anh mới giật mình thu ánh mắt từ người thiếu niên xuống: " Từ chủ nhiệm"
" Có việc gì không?"
" Không ạ"
Từ Tĩnh đẩy đẩy mắt kính, uy nghiêm nói: " Không có việc gì thì mau về lớp, đi học!"
Từ Tĩnh cùng thiếu niên một trước một sau, đi qua bên cạnh Hứa Anh.
Khi vạt áo sát vai, Hứa Anh thử thấp giọng gọi cậu: " Cố Tinh Trầm?"
Nhưng thiếu niên tựa như không phát hiện, không nghe thấy, lập tức đi qua, Hứa Anh vươn tay giữ lại, lòng bàn tay hơi ngứa, chỉ đụng được tới ống tay áo của cậu.
" Cố Tinh..."
Cậu đã đi xa.
Lòng Hứa Anh thắt chặt lại, kinh ngạc nhìn bóng dáng thiếu niên lạnh nhạt đến cực điểm, cảm thấy cậu vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cố Tinh Trầm cao hơn nhiều, khí chất giống như cũng lạnh hơn một chút. Ít nhất, trước nay cậu đối với cô thiên y bách thuận*, thật sự cưng chiều, không bao giờ dám đối với cô như vậy.
Hứa Anh không phải là người dễ lúng túng nhận thua, thừa dịp sau khi Từ Tĩnh đến gần phòng học cô liền chặn người ở hành lang.
" Này! Tôi gọi cậu đấy Cố Tinh Trầm! Việc gì phải vờ như không quen biết."
Đường bị ngăn cản, Cố Tinh Trầm mới nhìn tới thiếu nữ trước mặt, ánh mắt cậu trời sinh lương bạc,luôn phảng phất hương vị sạch sẽ.
Giao nhau tầm mắt, Hứa Anh hơi khẩn trương. Kéo kéo tay cậu, lòng bàn tay thiếu niên ôn lương như ngọc*, có chút hương vị quen thuộc, cô nhìn cậu cong cong môi cười.
Hứa Anh ẩn ẩn chờ mong cậu đáp lại, nhưng đối phương lại nói: " Tránh ra."
Hứa Anh có chút sửng sốt, trong lòng chua xót, lúc sau lại có chút tức giận vô cớ: "Giả bộ xa lạ cái gì? Cậu có ý tứ gì?"
Nhưng lúc này Từ Tĩnh đã quay trở lại, đánh gãy cơn giận của Hứa Anh.
Từ Tĩnh nghi ngờ hỏi: " Hai em quen biết?"
Hứa Anh vừa há miệng, liền nghe thiếu niên bên cạnh lãnh đạm một câu phủi sạch: " Không quen biết, Từ chủ nhiệm."
Lòng bàn tay bỗng nhiên trống rỗng, Hứa Anh đứng ngốc tại chỗ, nhìn bóng dáng lạnh nhạt của thiếu niên, cành ngày càng xa.
Trên hành lang có tốp năm tốp ba học sinh chứng kiến, khe khẽ nói nhỏ: "
Mẹ nó... là hoa hậu giảng đường nha, cư nhiên bị người khác bơ!" "Nam sinh kia là ai vậy, thật quá có khí chất."
Hứa Anh nghe được lại thấy phiền lòng, đá văng cục tẩy không biết ai làm rơi trên hành lang. Tay đút vào túi áo khoác đồng phục lỏng lẻo, giẫm thật mạnh bước chân, nổi giận đùng đùng về lớp học.
- --
Phòng học hiện tại đã sắp nổ tung, bạn học mới thế là lại là một soái ca xuất chúng phía Nam! Là hàng hiếm chất lượng cao.
Cố Tinh Trầm đứng trên bục giảng, ngón tay thon dài lấy một viên phấn trong hộp, từng nét bút viết xuống trên bảng đen tên của chính mình: " Cố Tinh Trầm"
Chữ viết rất khá, thanh tú lại cứng cáp, cùng người khác giống nhau, có phía nam cao sơn lưu thủy*, hương vị thanh triệt lại lạnh thấu xương.
Các nữ sinh đều chụm đầu ghé tai, lặng lẽ nghị luận, nhưng có chút không dám nhìn vào đôi mắt bạn học mới, cảm thấy có chút lạnh.
" Chào mọi người, tôi là Cố Tinh Trầm, từ Trung học 92 Thành phố N chuyển tới, sau này..."
" Phanh!"
Tiếng nói Cố Tinh Trầm đột nhiên bị đánh gãy.
Cửa sau phòng học mạnh mẽ bị đá văng, thầy trò trong lớp giật nảy mình!
Từ Tĩnh vỗ vỗ ngực, đẩy đẩy mắt kính, nhìn thiếu nữ kiêu ngạo từ cửa sau tiến vào nhíu mày: " Hứa Anh! Em là con gái sao lại có thể thô lỗ như vậy! Đi học trễ còn không báo cáo, cửa chính không đi, đi cửa sau, em rốt cuộc học hư ở chỗ nào!"
Hứa Anh đôi tay ngạo mạn xoa cằm. Ở đâu nhỉ, liếc xéo lên bục giảng miệng cười đầy tà ý, bị giáo huấn cũng không đau không ngứa, không chút để ý, nghĩ đến thói quen hư, suy diễn đến rất sống động.
" Thật xin lỗi nhé chủ nhiệm Từ! Tiếng động có hơi mạnh mẽ chút nha. À, bạn học mới đang giới thiệu đúng không?"
Tròng mắt đen lúng liếng của Hứa Anh chuyển tới trên người thiếu niên, mỉa mai: " Không làm cậu sợ chứ, bạn học mới?"
Từ Tĩnh: " Hứa Anh!"
Hứa Anh khịt mũi khẽ cười một tiếng, thái độ rất tốt, nhưng chuyển biến quá đột ngột nên nhìn thật giả tạo: " Từ chủ nhiệm giáo huấn đúng lắm, nếu không, em đi vào từ cửa chính một lần nữa?" Cô nói, váy ngắn bay bay, bắp đùi tinh tế thẳng tắp liền nhấc chân hướng tới cửa chính bước.
Từ Tĩnh đau đầu: " Nhanh lên ngồi xuống! Lãng phí thời gian học!" Lại nhìn học sinh mới an ủi nói: " Em cứ tiếp tục."
Hứa Anh ôm tay ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, thiếu niên trên bục giảng vừa há miệng, cô lại cố ý cọ mạnh chân ghế, " kẽo kẹt " vang chói tai, rõ ràng là cố ý quấy rối.
Từ Tĩnh quả thật có chút không thể nhin nổi, nhưng lại không có biện pháp với Hứa Anh. Đứa nhỏ này ngày thường rất ít như vậy, cũng không biết hôm nay trúng cơn gió độc nào!
Từ Tĩnh: " Bạn học Tinh Trầm, xuống chỗ ngồi đi. Nếu học tập có gì không hiểu nhớ kịp thời phản hồi, hoặc là nói với bạn cùng bàn cũng được, em ấy là lớp phó, cũng là đại diện môn tiếng anh."
" Được, Từ chủ nhiệm."
Sắc mặt Cố Tinh Trầm bình tĩnh, tựa như cũng không vì vừa bị nhắm vào mà xấu hổ, nhưng cậu vừa đi tới trước chỗ ngồi của mình, thiếu nữ ngồi đằng sau liền đẩy bàn, chắn đường đi của cậu.
Âm thanh bàn ghế cọ sát mặt đất chói tai, các bạn học sôi nổi quay lại.
Hứa Anh ôm cánh tay dựa vào ghế tựa, liếc xéo Cố Tinh Trầm đứng ở lối đi không vào được, khóe miệng có chút cười: " Bạn học mới, chỗ này không thích hợp với cậu! Đổi chỗ khác!"
Từ Tĩnh vừa viết xuống đề mục tiết tiếng anh, quay đầu lại thấy một màn này quả thực tức giận nhìn không nổi: " Hứa Anh! Đừng bắt nạt bạn học mới."
Bảo một nữ sinh đừng bắt nạt một nam sinh cao cao lớn lớn, lời này thật sự có chút khôi hài. Cả lớp cười vang lên.
Trần Tinh Phàm, Kim Vũ có chút mất não, không hiểu Hứa Anh bị chập dây thần kinh nào, kéo kéo cánh tay Hứa Anh, nhỏ giọng hỏi: " Này này này, ăn nhầm cái gì vậy? Không có việc gì nhằm vào bạn học mới người ta làm gì?"
Hứa Anh rút cánh tay lại, nhìn chằm nhằm thiếu niên cười lạnh, lười biếng nói: " Nhìn cậu ta thấy khó chịu." Cô dừng một chút " Tớ ghét cái vẻ lạnh như băng, làm bộ làm tịch!"
Hứa Anh bổ sung xong câu này, rốt cuộc thu hút ánh mắt thiếu niên-cặp mắt không chút cảm xúc kia, rốt cuộc nhìn tới phía cô.
Cố Tinh Trầm mặt không biểu tình, nhưng không ai phát hiện ra, bàn tay giấu trong tay áo của cậu sớm đã vặn chặt lại, đâm thủng làn da.
Cậu, không hề giống như ngoài mặt, vân đạm phong khinh*.
Hứa Anh rất đắc ý, mặc kệ chủ nhiệm lớp ở trên bảng rít gào đòi xử phạt cô gì đó, vừa rồi bị cậu đối xử như vậy, nghẹn một bụng tức, rất cần được phát tiết!
Ai khiến cô khó chịu, cô liền trả thù!!
- - Cố Tinh Trầm, cậu không phải làm bộ không quen biết tôi sao?
- - Tôi sẽ khiến cậu lại quen biết tôi một lần nữa!
Hứa Anh tính toán xong xuôi trong đầu, không ngờ tới ánh mắt của cậu lại quét qua cô liền lập tức xoay người, đi ra lớp học từ cửa sau!
Tất cả đột nhiên không báo trước, học sinh liền ồ lên.
Hứa Anh đứng phắt dậy, nhìn bóng dáng thiếu niên biến mất ở cửa sau, lông mày nhíu chặt lại mờ mịt.
" Này! Hứa Anh!" Trần Tinh Phàm thấp giọng kêu một câu, duỗi tay định giữ cô lại nhưng chậm một bước, trơ mắt nhìn cô chạy theo bạn học mới ra khỏi phòng học.
" Hứa hoa khôi làm cái gì vậy?"
" Đúng vậy, cô ấy sao tự nhiên lại nhằm vào bạn học mới..."
" Đúng..."
Lớp học nghị luận sôi nổi, tất cả mọi người đều phát hiện có điếm bất thường. Hứa Anh tuy không phải học trò ngoan nghe lời, nhưng cùng chưa bao giờ bắt nạt qua bạn cùng lớp.
Tình huống này, thật la.
Trần Tinh Phàm quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Kim Vũ, Tống Tiểu Chi, cùng với rất nhiều ánh mắt dò hỏi từ các bạn học khác, cô buông tay: " Đừng nhìn, tớ cũng đang đơ đây."
- ---
Đang trong thời gian học, vườn trường không một bóng người, cho nên muốn tìm một nam sinh vóc dáng cao ráo không hề khó.
Cố Tinh Trầm rũ đầu, rảo bước tới nhà vệ sinh. Hứa Anh chạy chậm theo vào.
" Này, đứng lại! Cố Tinh Trầm!"
" Nếu cậu không đứng lại, tôi sẽ tức giận!"
Giọng nói Hứa Anh vừa vang lên, dọa một nam sinh đang đứng tiểu sợ tới mức tiểu ra sàn, hô " Má ơi!", chạy trối chết.
Hứa Anh thở hồng hộc, nhìn thấy người cô muốn tìm đứng bên cạnh bồn rửa tay, môi đỏ khẽ cong, đi đến sau lưng thiếu niên, ôm lấy cánh tay, giương cằm.
" Chạy gì mà chạy? Còn không phải bị tôi bắt được?"
Tiếng nước rì rầm, Cố Tinh Trầm chuyên tâm rửa tay.
Hứa Anh phát hiện mình bị coi như không khí, lửa giận vừa tắt lại bốc lên ngùn ngụt, nổi giận đùng đùng giật lấy cánh tay Cố Tinh Trầm.
" Này! Cái thói ở sạch của cậu cũng nên bỏ đi, có bệnh!"
" Tôi cùng cậu nói chuyện---"
Hứa Anh nhấc tay cậu lên mới phát hiện trên mu bàn tay cậu có một vết thương, nước trôi đi, múa tươi lại trào ra, uốn lượn đỏ tươi.
" Cậu bị thương?" Hứa Anh chột dạ một chút, hình như lúc cô đẩy cái bàn có động vào cậu, cùng với, bên cạnh bàn cô có một miếng sắt lá bị Trần Tinh Phàm bẻ cong ra ngoài, Đường Thơ lúc trước đã từng lên án.
Cậu bị thương, là do cô.
" Cậu là đồ ngốc à, không biết là bị thương không thể dính nước hay sao, học giỏi như vậy làm gì? Bệnh cũ không chút nào thay đổi...."
Hứa Anh móc ra khăn lau định lau cho cậu, nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm đến cực điểm của cậu có chút chần chừ, Cố Tinh Trầm liền rút tay lại.
Ánh mắt lạnh đảo qua Hứa Anh, xoay người đi ngay.
Nhiều lần bị làm ngơ lặp đi lặp lại, Hứa Anh chịu không nổi, bắt lấy cánh tay thon dài của cậu.
" Cố Tinh Trầm! Cậu làm sao vậy! Muốn tôi chết à? Không để ý tôi, xa lánh tôi, cậu cảm thấy rất thú vị đúng không?"
Bóng dáng nam sinh cao gầy đưa lưng về phía cô, làn da sau cổ trắng như ngọc, nổi bật mái tóc đen ngắn, thật sạch sẽ.
Cậu dừng bước chân, nhưng không quay đầu lại, cũng không đáp lời.
Hứa Anh mềm giọng, môi đỏ cười tươi:" Cậu không phải tới tìm tôi sao? Sao lại ngượng ngùng bẽn lẽn làm bộ không quen biết...."
Cố Tinh Trầm trầm mặc một chút, trong phòng về sinh có tiếng máy bơm vang, " Tôi hôm nay lập tức xin chuyển trường."
Hứa Anh kinh ngạc, cô đương nhiên cho là cậu giống đã từng như vậy nhiều lần, vì cô mà đến, chưa từng nghĩ khả năng chỉ là trùng hợp.
" Cậu... cậu không phải tới tìm tôi?"
Nghe cậu trả lời, hốc mắt Hứa Anh có chút nóng, hơi đỏ ửng, nhưng cô từ trước tới nay chưa từng thích bị yếu thế, cười nhạt: " Tôi đáng sợ như vậy sao? Thấy tôi cậu liền lập tức phải chuyển trường."
Hứa Anh nhấp nhấp môi, dùng tất cả cố gắng tự bẻ cong tính tình của mình, hòa khí nói: " Chúng ta không phải đã nói, chia tay xong vẫn là bạn bè, cần phải khiến quan hệ giữa chúng ta tệ tới mức này sao?"
Lần này, Cố Tinh Trầm trầm giọng trả lời cô.
" Bạn bè...." Cậu khịt mũi nhẹ nhàng cười một chút, dường như đang châm chọc, " Đó là cậu nói, không phải tôi."
- -------
* Thiên y bách thuận: thuận theo mọi chuyện
* Cao sơn lưu thủy:( núi cao vực sâu) ý nói cảnh đẹp, có hồn
* Ôn lương như ngọc: ấm áp mềm mại như ngọc
* Vân đạm phong khinh: (mây gió điềm nhiên),lạnh nhạt, thờ ơ không quan tâm
____
Trời ơii, càng nhìn càng thấy Nhất Bác có khí chất giống Cố Tinh Trầm!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.