Bởi vì video không có chú thích gì nên khán giả dưới sân khấu xem hơn nửa ngày mới nhận ra những đứa trẻ ăn mặc cực kỳ bình dân đang biểu diễn trong video là phiên bản thời niên thiếu của nhóm người trưởng thành trang phục tinh xảo đang đứng trên sân khấu lúc này.
Cô gái mặc áo khoác hoa khóc lóc đòi gả cho Hữu Tài là tân lang.
Lão hán dính râu giả mở mồm ra toàn thổ ngữ là tân nương.
Cậu giai mặc áo khoác da lóe sáng nói lời kịch tổng tài bá đạo quê cha đất tổ là phù rể.
Người đàn bà thô kệch nữ giả nam cực kỳ thất bại, thậm chí có chút đau mắt nhưng lại cực kỳ có hiệu quả gây cười kia là một phù rể khác.
Những thiếu niên đó đã đã lớn đến thế này.
Những năm tháng đó cũng đã qua đi lâu như vậy.
Các khách mời cười vang.
Chính bọn họ nhìn lại lịch sử đen tối thời niên thiếu của mình cũng bất đắc dĩ cười theo.
Hóa ra hình ảnh thật sự là phương thức lưu giữ kỷ niệm thần kỳ, thông qua hình ảnh, những thiếu niên thanh xuân tiêu sái đó phảng phất như ngồi lên cỗ máy thời gian, xuất hiện trước mắt bọn họ.
Vừa xem, lại cảm thấy thẹn vì hành vi khoa trương năm đó của mình.
Cũng xúc động vì không thể quay về những năm tháng đó.
“Ngốc nghếch quá.”
Một câu trêu chọc này để cảm thán chính mình niên thiếu vô tri, cũng tiếc nuối niên thanh xuân vui vẻ này theo thời gian trôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-va-vi-tri-dung-dau-toi-deu-muon/3272318/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.