Cố Dật Nhĩ tỉnh lại trong phòng bệnh. 
Vừa mở mắt đã thấy trần nhà trắng muốt, cô giật giật cánh tay, còn may, chưa phế, chỉ hơi đau. 
Lại giật giật chân, nhẹ nhàng thở dài một hơi, không tàn phế. 
“Tỉnh rồi hả? Cố đại anh hùng?” 
Cô nhìn sang bên cạnh, Cao Tự Án đang ngồi ở đây, trên tay anh là quả táo đã gọt được một nửa. 
Lúc ấy đánh đến đỏ mắt, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện Lâm Vĩ Nguyệt suýt chút nữa bị đám súc sinh này hại chết, nếu cô không tranh thủ lúc cảnh sát còn chưa tới mà đánh thêm mấy cái thì trong lòng khó mà cân bằng. 
Sau đó cô ở trong màn mưa thấy Phó Thanh Từ chậm rãi ngã xuống, lại nghe thấy Lâm Vĩ Nguyệt tê tâm liệt phế kêu lên, lại sau đó, nghe được tiếng còi cảnh sát, dưới cơn mưa to, tiếng còi gai nhọn cắt qua màng tai, đèn cảnh sát xanh đỏ xuyên thấu qua nước mưa dày đặc chiếu vào mặt, lập tức lối đi nhỏ đen nhánh này trở nên vô cùng sáng rõ, cô mở to mắt nhìn trời, một hơi ngạnh ở yết hầu cuối cùng cũng phun ra được. 
Lúc sau, xe cứu thương cũng tới. 
Vốn dĩ cô gọi xe cứu thương chỉ để cứu Lâm Vĩ Nguyệt, lại không nghĩ rằng mấy người bọn họ đều phải lên cáng. 
Cô nhìn thấy Lâm Vĩ Nguyệt ôm Phó Thanh Từ, áo đồng phục trắng ngoại trừ bùn đất thì toàn là máu. 
Đỏ tươi, chói mắt, lại đáng sợ. 
Lâm Vĩ Nguyệt khóc lớn gọi tên Phó Thanh Từ, mà thiếu niên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-va-vi-tri-dung-dau-toi-deu-muon/3272284/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.