Trong lòng Cố Dật Nhĩ thầm phỉ nhổ hành vi phi quân tử của mình.
Cô lấy chăn nệm mới từ trong tủ rồi trải lên mặt đất.
Tư Dật rất tự giác mà nằm xuống đệm, đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn cô: “Ngủ chưa?”
“Cậu ngủ trước đi.”
“Cậu không ngủ sao?”
Cố Dật Nhĩ không được tự nhiên móc ra một quyển Ngũ Tam từ trong cặp sách: “Tớ làm bài tập.”
Tư Dật ngồi dậy, nhìn đồng hồ treo tường: “Nhĩ Đóa, một giờ rồi.”
“Tớ biết, nhưng tớ không ngủ được, làm bài tập thôi miên một chút.”
Cô ngồi xuống bàn học bật đèn bàn lên, định sẽ chiến đấu hăng hái với bài tập toán.
Tư Dật dứt khoát cũng không ngủ, kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, dùng tay chống cằm nhìn cô viết.
“Tớ chờ cậu, cậu làm đi.”
Tư Dật cứ như vậy an an tĩnh tĩnh ngồi bên cạnh, không náo loạn không nghịch ngợm, cậu càng an tĩnh như vậy thì trái tim cô càng không bình tĩnh, nó ở trong lồng ngực nhảy tới nhảy lui, ánh mắt cậu giống như một que diêm châm vào dây dẫn trong lòng, pháo nổ đùng đoàng khiến cô ù cả tai.
Cô cầm chặt bút, đề toán học trước mắt giống như một đám ngựa hoang chạy loạn, căn bản không thể nào xem được.
Cậu quá quấy rầy đến cô.
Cố Dật Nhĩ thất thần viết xuống một công thức.
“Nhĩ Đóa, viết sai rồi.” Cậu nhẹ nhàng nói.
Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu nhìn cậu: “Chỗ nào?”
“Chỗ này.” Cậu duỗi tay, chỉ vào chỗ cô viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-va-vi-tri-dung-dau-toi-deu-muon/3272279/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.