“Được rồi, lát nữa nhớ mang nước cho tớ nhé.”  
Tư Dật dặn dò. 
Cố Dật Nhĩ gật đầu, lại hỏi cậu: “Di Bảo hay Nông Phu Sơn Tuyền hay là Bách Tuế Sơn?” 
“Nước cậu mua là được.” Với cậu thì ba nhãn hiệu nước này không có gì khác nhau cả, “Cậu về lớp đi.” 
Nhìn theo cô vào lớp, Tư Dật mới nhẹ nhàng thở ra. 
Cậu bỏ kính xuống xoa xoa đôi mắt rồi mới xoay người định đi về lớp mình. 
Một đám người chắn trước cửa phòng học. 
Tư Dật liếc mắt một cái: “Tránh ra.” 
“Dật ca, rất biết điều nha.” Nhị Canh cười khinh bỉ, “Từ lần trước sau khi được em khai đạo, tiến bộ của anh có thể nói là vượt bậc đấy.” 
Tư Dật hững hờ liếc mắt nhìn cậu ta một cái, ngữ khí khinh thường: “Cái gì mà cậu khai đạo cho tôi, cậu yêu đương bao giờ chưa mà đòi khai đạo cho tôi, mặt mũi thật lớn quá nhỉ.” 
Nhị Canh vẻ mặt vô tội: “Dật ca anh vậy mà lại qua cầu rút ván.” 
“Theo đuổi được Du Tử Tụ rồi à?” 
Một câu này giống như một khẩu súng lục bắn thẳng vào trong lòng Nhị Canh. 
“Dật ca, anh thật quá độc ác.” Cậu ta che ngực làm vẻ như bị bắn trúng. 
“Cậu có rảnh ở chỗ này trêu đùa cùng tôi thì không bằng chuẩn bị tinh thần để phân cao thấp với tôi trên sân bóng.” Tư Dật đấm vào vai cậu, “Không phải nói muốn so ba điểm với tôi sao?” 
Nhị Canh thu hồi biểu tình gợi đòn của mình, nghiêm túc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-va-vi-tri-dung-dau-toi-deu-muon/3272266/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.