Cố Dật Nhĩ từ chỗ bảo vệ lấy được xe đạp.
Xe đạp màu xanh bạc hà rất bắt mắt, cùng màu với cái áo bông hôm nay cô mặc, nhìn qua cực kỳ tông xoẹt tông.
Cô dắt xe đạp ra, gió lạnh thấu xương thổi đến khiến cô đột nhiên co rúm lại một chút.
Tư Dật còn chưa đến.
Cô hà hơi thổi ấm tay, nếu Tư Dật còn không đến thì để cô đi tìm cậu.
Cố Dật Nhĩ ngựa quen đường cũ dắt xe đạp đến nhà Tư Dật.
Những lùm cây xung quanh đã biến thành màu xanh thẫm, gạch đá dưới chân hiện ra màu xám nặng nề, cô giương mắt nhìn lên, cùng một màu u ám với bầu trời.
Thời tiết này, đến ánh mặt trời cũng không muốn xuất hiện.
Một căn biệt thự bằng đá cẩm thạch trắng sứ và mái ngói đỏ thẫm, lan can hai bên hơi xanh lam, phía trên có một chút sương trắng treo lơ lửng, mang nét trầm mặc và thăng trầm của Trung Quốc.
Cố Dật Nhĩ vừa định bước lên cầu thang nhỏ thì cánh cửa đã được mở ra.
Tư Dật có chút kinh ngạc: “Sao cậu lại đến đây?”
Cố Dật Nhĩ phun ra một làn hơi trắng: “Chờ cậu lâu quá.”
“Cổ cậu không lạnh à?” Cậu đến gần vài bước, nhìn cổ cô bị lộ ra bên ngoài, lại sờ vào tai cô, “Tai cậu bị lạnh đến đỏ hết lên rồi.”
Cố Dật Nhĩ theo bản năng sờ sờ lỗ tai: “Tớ không cảm thấy gì.”
Tư Dật duỗi tay chạm vào mu bàn tay cô, quả nhiên cũng là lạnh lẽo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-va-vi-tri-dung-dau-toi-deu-muon/3272243/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.