Thật ra là không bị trẹo đến gân cốt, căn bản cũng không cần thoa thuốc, cô xoay xoay mắt cá chân, gật đầu.
“Không sao rồi.”
“Đôi tay này của tớ thần kỳ vậy sao?” Tư Dật cũng có chút kinh ngạc, quay người cất dầu hoa hồng vào ngăn tủ.
Cố Dật Nhĩ đi tất và giày xong muốn đứng dậy, Tư Dật lại ngăn cản: “Xuống nhà ăn ăn cơm không?”
Cô nhìn đồng hồ treo tường, đã đến giữa trưa rồi, gật đầu: “Ừ, đi thôi.”
“Tớ cõng cậu đi.” Tư Dật đề nghị.
“Không cần, tớ có thể đi rồi.”
“Được, vậy tớ đỡ cậu.” Tư Dật đưa một bàn tay cho cô.
Bàn tay cậu hướng về phía cô, trên lòng bàn tay là các đường vân rõ ràng, Cố Dật Nhĩ do dự một chút mới đặt tay lên cổ tay cậu.
Ngữ khí của Tư Dật mềm nhẹ: “Cẩn thận một chút.”
Người ta thường nói trẻ con biết khóc mới có kẹo ăn, từ nhỏ Cố Dật Nhĩ đã am hiểu sâu sắc đạo lý này, lúc khóc, âm điệu không to không nhỏ, vừa làm người ta cảm thấy trìu mến, lại không khiến người ta cảm thấy phiền, như vậy mới được nhiều kẹo nhất.
Cố Dật Nhĩ lắc đầu, giương mắt nhìn cậu, trong mắt ẩn hiện đau đớn.
Tâm tư Tư Dật cực kỳ đơn thuần, nào biết rằng đây lại là tiểu hồ ly dùng khổ nhục kế dụ cậu vào bẫy, cậu lại ngây ngốc nhảy xuống.
Cố Dật Nhĩ có chút chột dạ.
Cậu rất dễ bị mềm lòng bởi dáng vẻ này của cô, bởi vậy lại ngồi xổm xuống quay lưng về phía cô: “Cứ để tớ cõng cậu đi.”
Cố Dật Nhĩ thoái thác: “Không cần.”
Tư Dật quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt có tia sáng hài hước: “Hay là cậu muốn ôm kiểu công chúa?”
Cố Dật Nhĩ sửng sốt một chút, lắc đầu: “Cõng là được rồi.”
Cậu cười khẽ một tiếng, quay đầu đi tay vẫy vẫy với cô: “Lên đi.”
Rõ ràng là lần này cậu đã thuần thục hơn nhiều, vòng tay ở sau lưng tạo thành quyền, đi được hai bước lại thả cô xuống.
Cậu cởi áo khoác của mình, ngồi xổm xuống buộc lên eo cho cô.
“Tớ có mặc legging.”
“Vậy cũng không được.” Tư Dật vừa lòng nhìn cô, da thịt từ đầu gối trở lên đã được che lại, gật đầu, “Được rồi, đi thôi.”
Cô rụt rụt chân, cẳng chân lộ ở bên ngoài vừa trắng lại vừa nhỏ, nõn nà như ngọc khiến người ta không dời mắt được.
Lại nghĩ tới dáng vẻ cô cởi giày lúc nãy, hai chân trắng như tuyết, đầu ngón tay phấn nộn như ngó sen, băng cơ ngọc cốt, chân ngọc nhỏ dài.
Tư Dật lắc lắc đầu, thu hồi ánh mắt.
“Lên đi.”
Hai người vừa mới đi ra đã đụng phải hai người khác.
Người đàn ông nho nhã đeo mắt kính, một thân tây trang, sắc mặt nhu hòa, người phụ nữ bên cạnh anh mặc một bộ váy dài, mặt mày như họa.
Nhìn qua cực kỳ xứng đôi.
Người đàn ông ngữ khí bình tĩnh: “Bạn học, bây giờ bên trong có đồng phục thay thế không?”
Hẳn là một thầy giáo nào đó, cô động đậy ý bảo Tư Dật thả cô xuống.
Tư Dật ngược lại càng giữ chặt cô, dùng đầu chỉ chỉ bên trong: “Ở chỗ ngoặt vào cửa bên kia ạ.”
“Được, cảm ơn em.”
Cố Dật Nhĩ vội vàng thanh minh: “Thầy ơi, em với cậu ấy không có gì, chân của em bị trẹo, cậu ấy học theo Lôi Phong thích giúp người làm niềm vui.”
Đôi mắt màu đen của người đàn ông ánh lên ý cười nhàn nhạt, anh ta gật gật đầu: “Được, thầy biết rồi.”
Khi xoay người, dường như còn nghe được người phụ nữ nói với người đó: “Thầy Từ thật là lợi hại nha.”
Cố Dật Nhĩ không nhịn được quay đầu lại nhìn, hai người kia đã đi vào.
“Trường chúng ta có thầy giáo đẹp trai như vậy sao?” Cố Dật Nhĩ tò mò, “Không có khả năng chúng ta không biết chút nào nhỉ.”
Một thầy giáo hào hoa phong nhã, ôn tồn lễ độ như vậy, làm gì có chuyện chưa bao giờ nghe nói qua.
Mới đi được vài bước lại gặp bác sỹ phòng y tế vội vã trở về, Tư Dật chỉ phòng y tế phía sau: “Thầy ơi, vừa rồi có hai người đi vào, chúng em đi ăn cơm đây.”
“À, được, các em đi đi.”
Bọn họ đi về phía nhà ăn, người dần dần nhiều lên, Cố Dật Nhĩ cảm thấy có chút xấu hổ, muốn Tư Dật thả mình xuống dưới.
Tư Dật thả cô xuống, hỏi: “Chân cậu có đi được không?”
“Ừm, có thể đi được rồi.”
Tư Dật nhướng mày: “Không giả vờ nữa à?”
“…” Cố Dật Nhĩ giả ngu, “Cậu đang nói gì thế?”
Tư Dật than một tiếng, duỗi tay nhéo nhéo mặt cô: “Cố Nhĩ Đóa, còn giả vờ nữa? Tớ đã sớm biết chân cậu không làm sao rồi, lúc nãy tớ xoa dầu hoa hồng cho cậu, cậu không nhăn mày chút nào.”
Cố Dật Nhĩ bĩu môi: “Vậy cậu còn cõng tớ làm gì.”
“Có người muốn làm nũng, tớ còn có cách nào chứ.” Tư Dật nhún nhún vai, một bộ dạng không nề hà chút nào.
Cố Dật Nhĩ chu mỏ lên với cậu, cái cằm nhỏ nhòn nhọn tức khắc biến thành cái cằm tròn tròn của trẻ con.
Tư Dật cũng bắt chước cô dẩu miệng lên, hai người đứng đối diện trừng nhau.
Cố Dật Nhĩ không chịu mất mặt mũi, ngữ khí cứng đờ: “Vậy cậu có thể trực tiếp cự tuyệt tớ mà.”
“Tớ sẽ không như thế.”
Cố Dật Nhĩ buồn bực đi về phía trước, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại phát hiện Tư Dật không theo kịp.
Cô tò mò quay đầu lại, thấy cậu đang cài nút áo sơ mi thứ hai.
Cố Dật Nhĩ lui về phía sau vài bước, ngẩng đầu trừng cậu: “Sao cậu không lên tiếng?”
Tư Dật cười cười: “Chỉ muốn nhìn xem cậu có quay đầu lại tìm tớ không.”
“Trẻ con.”
“Như nhau như nhau.”
Lúc này là thời gian ăn trưa, hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường, đồ ăn còn phong phú hơn mọi ngày. Hôm nay không chỉ có học sinh ở nhà ăn ăn cơm, cho nên chờ bọn họ đi đến nơi, bên cửa sổ múc thức ăn đã xếp đầy người.
Cố Dật Nhĩ nhảy dựng lên ngó, có chút lo lắng: “Sẽ không đến mức không có cơm ăn chứ?”
“Cậu muốn ăn gì? Tớ đi lấy giúp cậu.”
Cố Dật Nhĩ đọc tên vài món, lại dặn dò: “Cái khác sao cũng được, nhưng nhất định phải có sườn xào chua ngọt.”
“Tớ biết rồi.” Tư Dật nói xong xoay người định chen chúc vào trong đám đông.
Cố Dật Nhĩ đưa thẻ cơm cho cậu: “Thẻ của tớ.”
“Một thẻ tiện hơn.” Tư Dật không cầm thẻ của cô, “Coi như mời lại bánh kem lần trước của cậu, cậu đi tìm chỗ đi.”
Hôm nay thật sự quá nhiều người, căn bản không tìm thấy bàn trống, Cố Dật Nhĩ loay hoay nửa ngày mới tìm thấy một bàn sáu chỗ, bàn đó mới ngồi ba người, còn ba chỗ trống nữa.
Cô tiến lên, lễ phép hỏi: “Xin chào, chỗ này có người ngồi chưa ạ?”
Trong đó có một nam sinh mặc đồng phục giống cô gật đầu: “Cậu ngồi đi.”
Cố Dật Nhĩ nói lời cảm ơn rồi ngồi xuống, chờ Tư Dật lại đây tìm cô.
Nam sinh cúi đầu an tĩnh ăn cơm không phản ứng cô, nhưng người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh cậu đánh giá Cố Dật Nhĩ vài lần, có chút kinh ngạc hô lên: “Ai da, cháu chính là Trạng Nguyên thi cấp ba năm nay phải không?”
Một tiếng này của bà hấp dẫn hết ánh mắt của mọi người xung quanh.
Cố Dật Nhĩ run run: “Cháu chào cô.”
“Ba nó à, là Trạng Nguyên năm nay đấy.” Người phụ nữ trung niên nói với người đàn ông bên cạnh đang chuyên chú xem di động, “Chính là người mà con mình nói muốn lấy làm tấm gương học tập.”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn Cố Dật Nhĩ: “Cháu chính là Cố Dật Nhĩ!”
Nam sinh hơi chút bất mãn nhăn mày lại, thấp giọng nói xin lỗi với Cố Dật Nhĩ: “Thật ngại quá.”
“Cô gái lớn lên thật xinh đẹp.” Người phụ nữ cảm thán nói, “Thành tích cũng tốt, Tiểu Trà, con phải cố lên học tập bạn ý nhé.”
“Vâng.”
Nam sinh diện mạo thanh tú dường như cũng không thích nói như vậy, trả lời rất lãnh đạm.
Là kiểu người giống với Phó Thanh Từ.
Nhà ăn ồn ào, người nói chuyện với nhau phải gân cổ lên mới nghe rõ, Cố Dật Nhĩ hình như cảm thấy có người đang gọi cô, cô đứng dậy, quả nhiên ở cách mấy bàn thấy Tư Dật đang bưng khay cơm tìm cô.
Cố Dật Nhĩ vẫy tay với cậu: “Tớ ở chỗ này.”
Tư Dật nhìn thấy cô, bưng khay đi đến: “Sao lại chạy xa vậy.”
“Chỉ còn chỗ này có chỗ thôi.”
Tư Dật ngồi xuống đối diện cô, đưa một khay cơm cho cô: “Nè, sườn xào chua ngọt của cậu”
Phần cơm của Cố Dật Nhĩ, sườn heo chua ngọt phải chiếm đến hai ô, trong lòng hạnh phúc, cô cười cười nói cảm ơn với Tư Dật: “Cảm ơn cậu.”
“Nhìn cậu kìa, nhanh ăn đi.”
“Ai da, đây là Tư Dật đúng không.” Người phụ nữ lại hỏi.
Tư Dật ngẩng đầu lên, gật đầu nhẹ.
“Hai Trạng Nguyên ngồi một bàn với chúng ta, quả thực là may mắn.” Người phụ nữ cười tủm tỉm, “Hai đứa cứ như là đôi em bé mà cô dán trên cửa ngày đầu năm ý, đẹp quá.”
Hai người đồng thời sửng sốt, đây là lần đầu tiên được khen như vậy.
Bởi vì câu nói kia của người phụ nữ mà bàn này được mọi người chú ý đến, người xung quanh đều biết, hai quả trứng vàng Trạng Nguyên năm nay của Thanh Hà đang ngồi nơi đó cùng nhau ăn cơm.
Lại có phụ huynh chỉ vào bọn họ nói với con nhà mình: “Còn nhìn người ta xem, lại nhìn lại con, biết chênh lệch ở đâu chưa?”
“Từ trong bụng mẹ.”
“Tên nhóc này.”
Cũng có không ít cựu học sinh nhìn qua bên này, sớm nghe nói năm nay thành phố có hai Trạng Nguyên, cũng nhìn thấy ảnh trên bảng vàng danh dự của trường, không nghĩ tới ở nhà ăn cũng có thể gặp được.
Hai người yên lặng đẩy nhanh tốc độ ăn cơm.
Một nhà ba người bên cạnh họ đã ăn xong, đang chuẩn bị mang bát đũa đi trả lại.
Trước khi đi, người phụ nữ trung niên cười nói với bọn họ: “Con trai cô là Nhạc Trạch Mính, có lẽ sau khi thi giữa kỳ sẽ chuyển đến lớp các cháu, đến lúc đó hy vọng các cháu đừng ghét tình tình nó, có thể nguyện ý làm bạn với nó.”
Tư Dật thoáng có chút kinh ngạc, gật đầu đáp: “Vâng ạ.”
Chờ bọn họ đi rồi, Tư Dật chỉ vào bóng dáng nam sinh kia hỏi Cố Dật Nhĩ: “Cậu biết cậu ta không?”
“Không biết.”
“Chính là học sinh ở lớp thường có thành tích tốt nhất lọt vào top 50 trong kỳ thi tháng lần này, còn đứng trước Lục Gia.”
Trách không được mẹ cậu ta nói có lẽ sau khi thi giữa kỳ sẽ chuyển tới lớp bọn họ.
“Lục Gia nói đã chú ý đến cậu ta từ lâu, người giống Phó Thanh Từ.”
Cố Dật Nhĩ suy tư cũng gật gật đầu nhưng cũng không phải rất để ý đến chuyện này.
Thật vất vả một nhà ba người này mới ăn xong, bọn họ có thể an tĩnh ăn cơm, kết quả còn chưa ăn xong lại có vài người đến, toàn là nữ sinh.
Trong đó cầm đầu chính là hoa khôi của lớp 3, Tôn Yểu.
Hôm nay cậu ta phụ trách tiếp khách ở cổng trường, lúc này mặc váy chiffon màu trắng, trên mặt có lớp trang điểm, nhìn còn xinh đẹp hơn ngày thường.
Tôn Yểu trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tư Dật, tươi cười chào hỏi với cậu: “Thật trùng hợp.”
Tư Dật gật đầu, tiếp tục chuyên tâm ăn cơm.
Tôn Yểu nhấp nhấp miệng, nói tiếp: “Tối nay lớp cậu có tiết mục, tớ rất chờ mong, không biết cậu diễn nhân vật gì vậy? Có thể tiết lộ với tớ một chút không?”
Cố Dật Nhĩ cuống quít lau miệng: “Thật ngại quá, đồ ăn này ngon quá, tớ không kiềm chế được.”
Tôn Yểu khó hiểu chớp chớp mắt, lại hỏi lần nữa: “Có thể lộ ra một chút không?”
“Là một nhân vật siêu tốt.” Cố Dật Nhĩ thay Tư Dật trả lời, “Bảo đảm cậu xem xong cả đời khó quên.”
“A, lợi hại như vậy sao.”
Mấy nữ sinh khác cũng cảm thán, Cố Dật Nhĩ nhịn cười đến không chịu được, sắc mặt Tư Dật trầm xuống, đứng dậy: “Tớ ăn xong rồi.”
Không nói hai lời đã nhấc chân rời đi.
Cố Dật Nhĩ sửng sốt không phản ứng kịp.
Tôn Yểu phản ứng nhanh hơn cô một chút, cười hỏi: “Lời nói vừa rồi có phải khiến Tư Dật tức giận rồi không?”
Cô nói chuyện chọc giận Tư Dật cũng không phải một hai ngày, hơn nữa còn chuyên môn chọn chỗ đau của Tư Dật mà chọc.
“Chắc là vậy.”
“Tư Dật tính tình tốt như vậy mà cũng bị cậu chọc cho khó thở.” Tôn Yểu mỉm cười, ngữ khí mềm nhẹ, “Trên Tieba đều đang nói quan hệ của các cậu không bình thường, nhưng vừa nhìn sắc mặt của cậu ấy thì có vẻ quan hệ của các cậu không có tốt như mọi người tưởng tượng.”
Cố Dật Nhĩ gật đầu: “Là không tốt đến như vậy.”
“Không sao, Tư Dật đi rồi, đợi lát nữa tớ về phòng học cùng cậu.”
Cố Dật Nhĩ nghe ra trong giọng nói của Tôn Yểu có một tia sung sướng.
Cô gật đầu nói theo Tôn Yểu: “Cảm ơn cậu, cậu thật tốt.”
Tôn Yểu khiêm tốn: “Không cần khách khí, mọi người đều là bạn học.”
Cố Dật Nhĩ cảm kích cười cười, thấy được Tư Dật cách đó không xa đang đi đến hướng các cô bên này.
Trên tay cậu còn bưng một ly trà sữa.
Tư Dật cau mày đi tới, đặt trà sữa lên bàn cô: “Tớ đã lấy xong trà sữa rồi mà cậu còn chưa ăn xong?”
“A, tại nói chuyện với Tôn Yểu một lát. Cậu ấy nói lát nữa về phòng học cùng tớ, cậu đi trước đi.”
Ngữ khí của Tư Dật không tốt lắm: “Cậu với cậu ta cùng lớp hay là cùng lớp với tớ? Cố Nhĩ Đóa, cậu có thể phân rõ thân sơ hay không?”
Sắc mặt Tôn Yểu không được đẹp cho lắm, mắt thấy Cố Dật Nhĩ muốn đi cùng Tư Dật rời khỏi nhà ăn, cô rốt cuộc không nhịn được, trực tiếp đứng lên gọi Tư Dật lại.
Tư Dật xoay người lại nhìn cô, ngược lại Tôn Yểu nhất thời không biết nên nói cái gì.
Cậu hơi cười: “Thật ngại quá, Nhĩ Đóa phải đi về phòng học cùng với tôi, hẹn gặp lại.”
Hai người một trước một sau ra khỏi nhà ăn.
Tôn Yểu ngồi xuống, mấy nữ sinh khác vội vàng tiến lên an ủi.
Cô không nói chuyện, bàn tay giấu dưới bàn siết chặt lại.
***
Hai giờ chiều là buổi diễn thuyết của cựu học sinh, Tư Dật và Cố Dật Nhĩ chỉ phụ trách năm phút mở màn, nhường lại sân khấu cho các cựu học sinh nổi danh trong các lĩnh vực, bọn họ đọc xong bản thảo rồi lui vào sau cánh gà là không còn chuyện gì nữa.
Cố Dật Nhĩ và Tư Dật cũng không phải là lần đầu tiên hợp tác diễn thuyết, lần này thời gian phát biểu rất ngắn nên bọn họ cũng không viết cả một trang bản thảo giống như lễ khai giảng.
“Xin chào các vị học trưởng học tỷ, em là tân sinh khối lớp 10 Cố Dật Nhĩ, đứng ở bên cạnh em vị này là bạn cùng lớp với em Tư Dật.”
Tư Dật cười nói tiếp: “Ngày kỷ niệm tròn 70 năm thành lập trường, chúng em thật vinh dự có thể đứng đây là người mở màn cho các anh chị cựu học sinh về thăm trường.”
Ăn ý mười phần.
Nhóm cựu học sinh vừa vào trường đã nhìn thấy ảnh chụp trên bảng vàng danh dự nên cũng xa lạ gì với hai người bọn họ.
Năm nay hai Trạng Nguyên, các phương diện đều cực kỳ ưu tú, từ nhỏ đã quen được chú ý, bởi vậy không có chút nào luống cuống, phong thái tự tin hào phóng.
Ít ngày nữa bọn họ cũng sẽ trở thành những cựu học sinh khiến trường học vẻ vang vinh dự, lấy thân phận khách quý về trường.
Nam sinh nữ sinh tuổi trẻ mặc đồng phục như mặc đồ tình nhân, cậu một câu tớ một câu nhìn qua cực kỳ ám muội.
Cựu học sinh dưới sân khấu đều không nhịn được cười.
Sau khi bài phát biểu kết thúc, hai người đi xuống đài, hiệu trưởng vỗ vỗ bả vai hai người bọn họ: “Các em vất vả rồi, đợi lát nữa nghỉ ngơi một chút rồi nhanh chóng chuẩn bị cho tiết mục tối đi.”
Biểu tình của hai người vừa rồi còn rất vui vẻ, vừa nghe thấy lời này sắc mặt tức khắc trở nên ngưng trọng.
Lúc này đến lượt một cựu học sinh tương đối nổi tiếng lên sân khấu, Cố Dật Nhĩ nhìn qua lại phát hiện kia hóa ra là người đàn ông lúc trưa đụng phải ở phòng y tế.
Tư Dật cũng thấy người đàn ông đó, cậu lộ ra biểu tình quả nhiên là như vậy.
Hiệu trưởng thấy bọn họ nhìn chằm chằm người đó, thuận miệng giới thiệu nói: “Đàn anh kia hơn các em rất nhiều khóa, hiện tại đang dạy học tại đại học Thanh Đại.”
Học trưởng đeo mắt kính tơ vàng, một bộ áo gió màu xám, hàng cúc mở rộng lộ ra áo vest màu xám và sơ mi trắng bên trong, chỗ cổ áo lóe lên ánh sáng kim loại màu vàng rất nhỏ, thắt lưng buộc chặt, mơ hồ phác họa đường cong hoàn mỹ.
Nho nhã nhẹ nhàng, khí chất mê người.
Có rất nhiều người đặt câu hỏi cho anh ấy, thậm chí có người còn đề cập đến vợ của anh.
Cố Dật Nhĩ chỉ vào học trưởng kia, hỏi: “Tư Dật, về sau cậu cũng sẽ biến thành như vậy sao?”
Tư Dật nhìn: “Không đâu, lớn lên không giống nhau.”
“Cũng phải, dù sao Tiểu Thúy cậu là đứa con gái.” Cố Dật Nhĩ thở dài một hơi.
Khóe miệng Tư Dật giật giật: “Có phải cậu cảm thấy người nhà cậu hôm nay không tới xem cậu diễn nên cậu ra sức chiếm tiện nghi của tớ đúng không?”
Cố Dật Nhĩ cực kỳ không biết xấu hổ thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Vậy tớ xin chúc cậu một câu, người nhà cậu cũng tới.”
Cố Dật Nhĩ khinh thường: “Không có khả năng.”
Trưa hôm đó, Cố Dật Nhĩ nhận được WeChat của ba.
【 Ba nghe hiệu trưởng nói tối nay con có tiết mục kịch, ba và dì Cao cố gắng trở về gấp xem con diễn, con gái cố lên 】
“……” Cố Dật Nhĩ ném di động xuống, tìm kiếm bóng dáng Tư Dật khắp nơi, “Tư Dật đâu! Con gái Tiểu Thúy của tôi đâu!”
“Cô Lâm đang trang điểm cho cậu ấy.”
“Cậu đợi đấy! Hôm nay tôi không thu thập cậu thì tôi không phải là ba cậu Vương Thiết Căn!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]