Kể từ sau ngày khai giảng, mỗi một câu Cố Dật Nhĩ nói đều có thể làm đại não Tư Dật nhất thời không xử lý kịp.
Cậu rất ít tiếp xúc cùng nữ sinh, đối mặt với họ nhiều nhất cũng là không có biểu tình gì.
Chuyện trước mắt ập đến bám lấy cậu. Quả thực làm người ta khó lòng phòng bị.
Lúc này đây, trong lòng Tư Dật toát ra một cảm giác sợ hãi.
Trên đời này lại có loại này nữ sinh như vậy sao.
Tư Dật dùng hai tay bảo vệ nửa người dưới: "Không muốn."
Cố Dật Nhĩ nhẫn nại nói lại một lần nữa: "Cởi quần."
"Cố Dật Nhĩ, cậu có phải nữ sinh không, sao không biết rụt rè gì hết!"
Cố Dật Nhĩ mặt vô cảm nhìn cậu, lần nữa lặp lại: "Cậu cởi hay không cởi?"
"Tớ không cởi! Thề sống chết không cởi!"
Tư Dật dựa vào vách tường, mặt lạnh băng, dự cảm xấu trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Cố Dật Nhĩ cười lạnh một tiếng: "Có thể, cậu không cởi tớ giúp cậu cởi"
Nói xong đi đến gần Tư Dật.
Không chỗ thối lui, Tư Dật muốn chạy cũng không được.
Nhưng nếu chạy đi thì chỗ dính bẩn của cô làm sao bây giờ? Khẳng định sẽ bị người khác cười.
Mắt thấy Cố Dật Nhĩ càng ngày càng đến gần, Tư Dật mắt nhắm mắt mở, nghĩ thông suốt.
Nam tử hán đại trượng phu, cởi quần rồi kiếp sau lại là một hảo hán! Tư Dật cố nén khuất nhục, cởi quần đồng phục ra.
Cậu phát hiện Cố Dật Nhĩ cư nhiên còn thoải mái mà nhìn chằm chằm, tai liền ửng đỏ: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-va-vi-tri-dung-dau-toi-deu-muon/148079/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.