Mùa hè tháng chín ở Thanh Hà có chút luyến tiếc rời đi.
Gió mang theo sức nóng còn vương lại trên vạn vật cỏ cây.
Bên ngoài hội trường sáng ngời, bên trong lại nghe tiếng hoan hô rúng động đèn đuốc sáng trưng.
Cố Dật Nhĩ ngồi ở hậu đài ngáp vài cái, mí mắt trên mí mắt dưới dính vào nhau.
Nghỉ hè hai tháng rưỡi quá thoải mái, cô dưỡng thành thói quen ngủ trễ dậy trễ, hai ba giờ sáng mới ngủ, mười hai giờ trưa mới rời giường là chuyện bình thường. Bữa sáng và bữa trưa xem như một.
Ngày qua ngày thói quen sinh hoạt xấu này làm cô quên cả việc học hành.
Hậu quả chính là cô đến trễ trong ngày khai giảng.
"Sao em không viết gì cả? Tại sao em không viết nó trước chứ" Cao Tự Án quát
Hiệu trưởng bên cạnh nóng nảy, đi qua đi lại lẩm bẩm linh tinh.
Giọng lẩm bẩm kia như bài hát ru, thức suốt đêm làm Dật Nhỉ muốn không ngủ cũng không được.
Gật gà gật gù một chút bỗng đầu cô bị ngã qua một bên bị một bàn tay đỡ đầu cô dậy, cô ngẩn lên nhìn về phía bên cạnh, người đẩy đầu cô hơi nhíu mi lại với bộ dáng cảnh cáo.
"Không được ngủ, mau viết đi." Cao Tự Án nói giọng ra lệnh.
Hiệu trưởng nhìn về phía Cao Tự Án, trên mặt cũng có chút bất đắc dĩ: "Anh Cao, xác thật cái này là trách chúng tôi không nói rõ với bạn học Cố, năm rồi khai giảng sẽ có một người lên đài nói chuyện, năm nay các thầy giáo cũng sơ sót, chậm chạp chưa quyết..."
Ai có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-va-vi-tri-dung-dau-toi-deu-muon/148076/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.