Tiểu Hoa Chi nghiêng đầu, "Meo~~" một tiếng, tiếng kêu nhỏ nghe ngọt tai muốn chết, lại cong người chơi đùa cái đuôi của mình.
Lục Mạch ngồi xổm xuống, vươn ngón tay gãi gãi đầu Tiểu Hoa Chi, Tiểu Hoa Chi thuận thế lăn một vòng trên mặt đất, lộ ra cái bụng nhỏ hồng hồng.
Lục Mạch sửng sốt một chút, chậm rãi thu hồi tay.
Tiểu Hoa Chi mở to đôi mắt màu lam, không cảm nhận được chủ nhân âu yếm cũng không giận, tiếp tục cắn cắn cái đuôi của mình.
Dương Chi thay quần áo xong liền đi ra, Lục Mạch đang đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, thân hình hắn chẳng khác gì người mẫu, bình thường đứng lẳng lặng như thế cũng vô cùng hấp dẫn.
Nhưng Dương Chi trong lòng vẫn như cũ tức giận, cô ngồi xuống sô pha vắt chéo chân, một bộ dáng nữ vương đại nhân cao ngạo, cằm hơi nâng lên, đuôi mắt hẹp dài, hơi nheo mắt còn tản ra vẻ mị hoặc, ngữ điệu có chút âm dương quái khí hỏi: "Cậu nói mèo của cậu chạy vào đây, cho nên mới đuổi theo vào?"
Lục Mạch quay người lại, vành nón tạo ra một cái bóng lớn trên khuôn mặt, khiến hắn càng thêm lạnh lùng, nhưng giọng nói lại không lạnh như vậy: "Ừm, thật xin lỗi."
"Xin lỗi hữu dụng không?" Dương Chi tức giận sắp cười ra tiếng rồi, lão nương thiếu chút nữa bị cậu hù chết đấy, có biết hay không?!
Vừa định nói cái gì đó, Dương Chi lại cảm thấy cổ chân truyền đến một trận xúc cảm mềm mại, lập tức cả người nổi da gà, giọng the thé nói: "Ôi mẹ ơi!"
Sét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-trong-sinh-nhung-mat-tri-nho/1704761/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.