Minh Dương mơn trớn bàn tay nhỏ của cô, thật sự sờ vào hắn rất thích. Đôi tay này thường ngày được kem dưỡng đắp lên nên luôn mềm mại. Làm hắn nhớ khi đó, mỗi đêm khi hai cơ thể cạnh nhau, hắn thích nhất là đan những ngón tay của cô. Cảm giác luôn an toàn khi nắm lấy, khiến hắn không bao giờ quên.
Như hiện giờ hắn trêu đùa cô dưới gầm bàn, những ngón tay của hắn lâu lâu lại cầm ngón tay cô, có khi lại nắn nắn đầu ngón tay. Cô thì cố sức kéo tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của hắn. Cảm giác hơi ngượng ngùng, có khi len lén liếc hắn.
Trêu cô một chút hắn cũng chịu bỏ tay ra, bàn tay cũng đặt lên bàn và không hành động gì thêm nữa.
Còn cô thì thấy quá ngượng khi ngồi chỗ này, vì mình không liên quan gì với công việc của họ. Tránh làm bản thân thấy xấu hổ thêm, cô rời ghế nhẹ nhàng đi ra. Bước vào toilet, cô nhìn mặt mình trong gương thật kĩ. Rồi kéo điện thoại ở trong túi xách ra nhắn vài tin.
" Xuân Mai em nói với mọi người giùm chị, là chị về nha."
Bước ra khỏi nhà hàng, Á Ly chon đi bộ về nhà. Vì ở đây không xa, đi tầm 10 phút là về được nhà. Khi đó cô có thêm thời gian ngắn để suy nghĩ.
Bước trên con đường nhỏ của phần làn đi bộ, những lá cây rơi xuống theo cơn gió thổi đến. Thời tiết gần tết, lại lạnh hơn bình thường. Hai bàn tay trắng trẻo của cô vuốt cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-thuoc-ve-toi/3618659/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.