Từ ngày đó, Minh Dương không xuất hiện thêm lần nào nữa. Cô không hiểu làm sao mà hắn thay đổi nhanh đến vậy. Như bị người khác nhập vào vậy.
Đây là cảm giác mà cô mong muốn từ lâu không phải sao, tự do, thoải mái. Hắn đi cô phải vô cùng vui chứ.
Hôm nay sau khi tan làm, cô cùng đồng nghiệp đi hẹn nhau đi mua sắm.
Đứng trước quầy trang sức, cô nhìn trúng chiếc nhẫn nhỏ hợp với cô. Đang tính nhờ nhân viên lấy ra cho mình. Một giọng lảnh lót vang lên.
"Anh Dương, đây là chỗ em thường xuyên mua trang sức nè."
"Hàng ở đây chất lượng, mà đẹp nữa."
Nghe cái tên giống người quen cũ cô quay sang phía cửa. Nhìn thấy là người từng quen thuộc, bên cạnh là cô gái trẻ vẻ ngoài năng động, đối lập với cô hoàn toàn.
Á Ly cố tránh né để không thấy nhau cô đứng xoay vào trong, đầu hơi cuối cuối. Cặp đôi phía cửa bước vào trong lướt qua cô.
Cô gái bên cạnh cười nói vui vẻ, lâu lâu lại có tiếng nói của người đàn ông vang lên. Rất giống cặp đôi sắp cưới, xứng vô vùng.
Cảm thấy hắn không để ý đến mình, cô thanh toán chiếc nhẫn trên tay. Kéo cô nàng đồng nghiệp ra ngoài. Đứng ngoài cửa tiệm, cô có lén quay đâu nhìn lại, thấy người đàn ông nở nụ cười ấp ám với cô gái bên cạnh. Chắc hắn đã có người mới nên mới tha cho cô. Khi ấy Á Ly chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi, cũng không có tâm trí suy nghĩ gì thêm.....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-thuoc-ve-toi/3618653/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.