Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Bả vai Kiều Doãn Yên đột nhiên bị đau, lực đạo của người đàn ông khiến cô phải lui về phía sau 2
bước, ngước mắt lên đối mặt với đôi mắt đen sâu không thấy đáy của anh, cười ra nước mắt.
Một chữ cũng không nói, tiếng cười lại giống như một cơn ớn lạnh xuyên thấu vào tâm can anh.
Đôi mắt Phó Đình Ngạn gằn lên tia máu, gắt gao nhìn chằm chằm cô: “Em không yêu tôi?”
“Bây giờ hỏi cái này có thú vị không?” Mặt nạ ngụy trang của Kiều Doãn Yên bị xé ra, máu chảy đầm
đìa, đau đớn, phần còn lại, quá tàn nhẫn, thẳng thắn trực tiếp nói trước mặt anh: “Yêu hay không
yêu, tôi đều phải gả đến Phó gia các người.”
Sau nhiều năm chung sống, giờ cô mới nói với anh. Là phải gả đến Phó gia nên mới gả cho anh.
Ánh mắt Phó Đình Ngạn nhìn cô có chút nặng nề, người chủ động nói chuyện yêu đương thường là tên
ngu ngốc trong mắt người khác, nguyên nhân chính vì thế, Kiều Doãn Yên mới là người làm tổn thương
anh, giọng điệu càng mang theo hận ý rõ ràng hơn: “Vì cái gì anh cũng muốn tới ép hỏi tôi? Tôi thực
bẩn thỉu phải không? Ai lại muốn là một tờ giấy trắng mình đầy thương tích?”
“Ngụy Chấp đã chết, kết quả tôi vẫn phải giải trừ hôn ước với anh trai anh, thật nực cười.”
Sớm biết Phó Thời Lễ căn bản không có ý định kết hôn với cô, sớm biết… Nhưng nếu biết thì sao?
Kiều Doãn Yên cười khẽ châm chọc ý nghĩ, cô vẫn phải nghe theo sự sắp đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-that-mem/1301303/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.