Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Cơn sốt nhẹ của đứa nhỏ biến mất.
Khương Từ đưa tay sờ vào quần áo của Tự Bảo, sờ sờ, lại không yên tâm sợ bên trong áo bông ra mồ
hôi ướt, đứa nhỏ sẽ bị cảm lạnh lần nữa, cô thật cẩn thận đặt bánh bao trắng trẻo, mập mạp trong
lòng ngực lên giường, xoay người lấy quần áo sạch sẽ trong tủ.
Khi bước ra, Khương Từ thấy đứa nhỏ đã tỉnh.
Cô mỉm cười đi tới, ôn nhu nói: “Con còn nhận ra mẹ không?”
Tay chân nhỏ bé của Tự Bảo giấu trong ổ chăn, dùng một đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm người phụ
nữ xinh đẹp trước mặt. Cậu nhìn một lúc lâu mới nhận ra Khương Từ, đáng thương ô ô hai tiếng.
Khương Từ thấy cậu bộ dáng có chút ủy khuất, ngồi trên giường trước sau đều cúi đầu, tiến đến hôn
lên khuôn mà trắng nõn mềm mại của con: “Được rồi, là chính con nháo muốn ra ngoài xem tuyết, bây
giờ cũng hết sốt rồi phải không? Ngoan nào.”
Tự Bảo vẫn ủy khuất.
Mặc dù tuổi cậu còn nhỏ hơi mù mặt, không nhìn rõ mọi người nhưng nó vẫn nhớ rõ mẹ cho mình uống
thuốc.
Khương Từ vừa nhẹ nhàng thay quần áo cho cậu vừa dỗ dành.
Đến 10 rưỡi, Phó Thời Lễ từ tiệc rượu xã giao trở về, đẩy cửa đi vào phòng ngủ chính, liền nhìn
thấy Khương Từ đang dỗ con, anh theo bản năng thu lại mặt mày, nói: “Con còn chưa ngủ?”
Thông thường vào lúc này, Tự Bảo đã được dỗ đi vào giấc ngủ. Khương Từ quay đầu lại, thấy anh rốt
cuộc đã trở lại, mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-that-mem/1301281/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.