Edit+Beta: Thi
(Giờ mình lấy tên thật nha)
——–
“Anh trả lời điện thoại mẹ tôi?” Giọng nói Khương Từ đầy hoảng sợ, câu nói không nặng không nhẹ của người đàn ông khiến cô sợ tới mức tỉnh ngủ, ngồi thẳng dậy hỏi anh: “Anh đã nói gì với bà ấy?”
Phó Thời Lễ nhàn nhạt mở miệng nói: “Cái gì cũng chưa nói.”
Trái tim bị thắt chặt của Khương Từ được thả lỏng, nghĩ lại cũng đúng, Từ phu nhân nhà cô căn bản chưa có từng nói chuyện với Phó Thời Lễ nên dù nghe giọng hẳn cũng không nhận ra là của ai.
Phó Thời Lễ nhìn thoáng qua sườn mặt xinh đẹp của cô, tiếng nói từ môi mỏng chậm rãi tràn ra, nói tiếp lời còn chưa nói xong: “Nhưng mẹ em còn nói với anh mấy câu.”
Khương Từ mờ mịt nhìn anh, cau mày.
“Hỏi về quan hệ của anh với tôi?” Đây là khả năng duy nhất lúc này cô nghĩ đến.
Việc Từ phu nhân hận không thể gả con gái ra ngoài, đã không phải một hai năm nay.
Đáy mắt Phó Thời Lễ có chút biến hóa, nụ cười nhàn nhạt giờ phút này đã không còn, giọng điệu nghiêm túc: “Nói em có thể không tin, dì ấy bảo anh không được đưa em đến bệnh viện phá thai.”
Bầu không khí bên trong xe nháy mắt yên tĩnh đến không một tiếng động. Nụ cười trên khóe môi Khương Từ dần biến mất, trong giọng nói lộ rõ vẻ bất an: “Phó Thời Lễ, anh muốn nói đùa với tôi, tôi đây chỉ có thể chúc mừng anh có thể tiết kiệm phí phẫu thuật.”
Cô có thể nói, Từ phu nhân đã nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-that-mem/1301214/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.