Phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc khử trùng, chăn ga đồng màu xanh nhạt cũ kỹ, thậm chí góc ga giường còn thủng một lỗ do lửa đốt. Điều kiện thấp kém như vậy, thật phù hợp với một kẻ thấp kém như anh ta.
Bắc Yên vươn tay, gạt đi những sợi tóc loà xoà trước trán Lập Đông.
“Trông anh hiện giờ vô hại thật đấy. Vậy mà lúc trước lại có thể điên rồ như vậy.” Cô nói rất bình thường, như đang trò chuyện với một người bạn.
Hàng mi mỏng bất chợt mở ra, bốn mắt nhìn nhau, không có lấy một tia cảm xúc. Bắc Yên đứng dậy, xoay người muốn rời khỏi.
Bàn tay bất bắt lấy, vẫn không có lấy một âm anh, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Da diết, yếu đuối, còn có gì có gì đó như van nài.
Bắc Yên thở dài: “Tôi đi gọi bác sĩ.”
Nghe vậy, bàn tay đang nắm chặt Bắc Yên mới buông lòng. Cũng không biết anh ta lấy đâu ra mà nhiều sức vậy, đã nằm một chỗ như thế rồi.
“Anh xin lỗi.” Lập Đông nói khẽ.
“Em đã rất sợ phải không?” Là xin lỗi về việc vừa qua, không phải trước kia.
Bắc Yên đột nhiên quát ầm lên: “Tôi với anh có quan hệ gì? Anh điên cái gì chứ hả?”
Nước mắt tí tách rơi, bao nhiêu dồn nén đã lúc này đã lên đến đỉnh điểm, phút chốc bộc phát.
“Anh còn biết là tôi sợ… anh còn làm cho tôi sợ…nếu lỡ như… lỡ như…”
Lập Đông vẫn nhìn Bắc Yên không rời mắt, hết thảy lo lắng, bất an, sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-nhat/3476230/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.