Trên xe, ngoài hai người thì chỉ có Tiếu Mính lái xe. Thái Nguyệt không đi cùng xe với họ nên đã về trước rồi.
Lục Hi Hoà dịu dàng dựa vào vòng tay của Kỷ Diễn, tay vẫn đang cầm chiếc cúp Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Thấy cô không thể bỏ xuống, Kỷ Diễn hôn nhẹ lên tóc cô, trêu đùa hỏi: “Buổi tối em định ngủ với nó luôn đúng không?”
Nghe vậy, Lục Hi Hoà càng ôm chặt chiếc cúp, cô nở nụ cười nhàn nhạt, “Lúc đầu em không nghĩ đến đâu, cảm ơn anh đã nhắc nhở, em sẽ để nó nằm giữa hai chúng ta.”
Tay ôm vai Lục Hi Hoà của Kỷ Diễn cứng đờ, “Anh chỉ nói đùa với em thôi mà.”
“Anh nói đùa, nhưng em nói thật, hừm.” Nói xong, Lục Hi Hoà quay đầu mặc kệ anh.
Kỷ Diễn: “…”
Tiếu Mính đang lái xe lặng lẽ nhìn hai người qua gương chiếu hậu, hiếm khi anh ta thấy dáng vẻ bất lực của ông chủ nhà mình, anh ta rất muốn cười nhưng không dám. Lần trước sếp đã trừ tiền thưởng của anh ra rồi. Dạo này sếp cứ liên tục trừ tiền thưởng của anh, nói sai một câu là lại trừ tiền thưởng.
Tiếu Mính đảo mắt nhìn Lục Hi Hoà qua gương chiếu hậu: “Cô Lục, chiếc cúp này của cô thật đẹp. Nó rất hợp với cô.”
Lục Hi Hoà không quen với để Tiếu Mính là bà chủ, nên bảo anh ta cứ kêu như trước, cô nở nụ cười: “Thật sao?”
“Dĩ nhiên rồi ạ, nhưng cô Lục à, cô có muốn chụp ảnh đăng lên Weibo không? Tôi thấy rất nhiều nghệ sĩ nhận được giải đã bắt đầu đăng Weibo rồi đấy.”
Lúc Lục Hi Hoà cúi xuống nhìn cúp, Tiếu Mính quay sang ra hiệu bằng ánh mắt cho Kỷ Diễn, Kỷ Diễn hiểu ý, nói với Lục Hi Hòa: “Để anh chụp cho em một tấm.”
Lục Hi Hoà ngẩng đầu nhìn anh, còn chưa trả lời đã nghe thấy Tiếu Mính ở phía trước nói: “Đúng vậy, cô Lục, kỹ năng chụp ảnh của giám đốc Kỷ rất xuất sắc đó.”
Lục Hi Hoà nhướng mày, “Sao anh biết? Anh ấy chụp cho anh rồi à?”
Tiếu Mính xấu hổ, sao anh ta dám để Kỷ Diễn chụp ảnh cho mình chứ?
“Đâu có đâu, không phải có rất nhiều ảnh cô đăng trên Weibo đều do giám đốc Kỷ chụp sao?”
Lục Hi Hoà gật đầu, cô quay đầu nhìn Kỷ Diễn, sau đó đưa điện thoại cho anh, “Anh chụp đẹp vào đấy.”
Kỷ Diễn nhận điện thoại, nghiêm túc nói, “Chỉ cần người đẹp thì chụp như nào cũng sẽ đẹp thôi.”
Lục Hi Hoà mím môi, trong mắt hiện rõ ý cười.
___
Hai người vào thang máy, lúc này cúp của Lục Hi Hoà đã nằm trong tay Kỷ Diễn, cô đang cầm điện thoại đọc bình luận trên Weibo, tâm trạng rất vui vẻ.
Kỷ Diễn hơi cúi đầu xuống xem cùng cô, anh hỏi: “Em có hài lòng với kỹ năng chụp ảnh của anh không?”
“Hmmm, không tệ lắm, khá hài lòng.”
“Vậy thì có thưởng gì cho anh không?” Giọng Kỷ Diễn trầm hơn một chút.
Nhưng lúc này Lục Hi Hoà đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, hoàn toàn không nhận thấy sự thay đổi của Kỷ Diễn, vừa bước vào cửa, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng “choang” sau lưng, cô vô thức quay người lại, thấy Kỷ Diễn đặt chiếc cúp lên tủ giày.
“Cúp của em…”
Cô còn chưa kịp nói xong, tầm mắt đột nhiên tối sầm lại, cả người bị anh đè lên cửa, sau đó giọng nói khàn khàn cùng nụ cười của anh vang lên bên tai cô.
“Một nụ hôn đủ thỏa mãn em sao?”
Lục Hi Hoà hơi mở to mắt, anh nói cái gì vậy? Nhưng giây tiếp theo, cô chợt nhớ ra, chẳng phải lúc nãy nhận giải xong cô nhắn tin cho anh đòi phần thưởng sao? Nãy giờ anh không nhắc gì tới chuyện này, cô còn tưởng anh quên rồi, nhưng anh vẫn nhớ!
Cô mỉm cười với anh, đôi mắt hồ ly xinh đẹp hơi nhướng lên.
“Anh nói xem?”
Ánh mắt Kỷ Diễn rơi vào đôi môi mềm mại và hồng hào của cô, yết hầu gợi cảm khẽ trượt lên xuống, đôi mắt thâm thúy, vô cùng gây nghiện. Anh đột nhiên vòng tay ôm lấy eo cô, Lục Hi Hoà lập tức ngẩng đầu lên, dùng hai tay ôm má anh và hôn.
Chỉ vừa mới hôn, Lục Hi Hoà đã từ chủ động biến thành bị động. Ký Diễn cắn môi cô, không đau nhưng tê dại, trái tim đập nhanh dồn dập.
Trong lúc hôn thật sâu, anh ôm cô sải bước về phía phòng ngủ. Cô cảm thấy cơ thể mình ngả về phía sau, lưng chạm xuống chiếc giường êm ái, ấm áp, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, hôn anh say đắm.
Nụ hôn của anh dần dần hướng xuống phía dưới, Anh hôn lên bờ vai thanh tú xinh đẹp của cô, chẳng mấy chốc đã để lại dấu xanh tím, lòng bàn tay không nghịch ngơm vuốt ve cô.
Lục Hi Hoà hơi rùng mình, khẽ thốt lên một tiếng, giọng cô ngọt ngào và quyến rũ như mật ngọt. Làn da trắng nõn mềm mại, đôi môi bị mân mê hồng hào căng bóng, không có thứ gì trên người cô mà anh không mê mẩn cả.
Anh yêu cô, nụ hôn độc đoán, tấn công mạnh mẽ, Lục Hi Hoà bị đè ở phía dưới, nhưng từ đầu đến cuối anh không cho cô đường lùi, anh ôm chặt cô, mắt cô đỏ hoe, giọng ngắt quãng.
Cô cảm thấy mồ hôi của anh đang rơi trên má cô, cuối cùng trượt cô xuống chiếc gối bên dưới. Cô được anh đưa lên mây, hơi thở dồn dập, đột nhiên người anh nóng lên, thúc mạnh. Cả hai đều nghe được tiếng thở nặng nề của đối phương ở bên tai
Kỷ Diễn vùi vào vai cô thở dốc. Sau một lúc điều chỉnh hơi thở, lòng bàn tay to của anh nhẹ nhàng xoa lên gò má thanh tú của cô, ấm áp hôn xuống, từ trán đến xương quai xanh, anh còn muốn đi xuống, nhưng lại bị lòng bàn tay mềm mại của Lục Hi Hòa ngăn cản.
“Em mệt.” Cô nhẹ nhàng nói.
Kỷ Diễn siết chặt vòng tay, kéo cô lại gần anh hơn, “Vậy ngủ một giấc đi.”
“Ừm.” Lục Hi Hoà áp vào ngực anh, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Kỷ Diễn nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng mịn màng của cô, dỗ cô ngủ.
Lát sau, Lục Hi Hoà tỉnh dậy vì đói, cô cứ tưởng mình đã ngủ rất lâu rồi, nhưng bây giờ mới mười giờ, cô mới chỉ ngủ hơn một tiếng.
Cô nằm trên giường một mình. Không thấy bóng dáng của Kỷ Diễn đâu cả, cô ôm chăn ngồi dậy.
“Kỷ Diễn?” Cô nhỏ giọng gọi, nhưng không có ai đáp lại.
“Kỷ Diễn…”
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Kỷ Diễn bước vào, “Dậy rồi à?”
Lục Hi Hoà dang tay về phía anh, “Anh đi đâu thế?”
Kỷ Diễn bước đến bế cô, “Anh đi đun nước nấu mì cho em.”
“Hả?” Sao anh biết cô đói?
Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô, Kỷ Diễn không nhịn được cười, vừa nãy cô ngủ say, bụng cô vẫn réo rắt kêu.
“Được rồi, anh đang đun nước ở ngoài. Anh ra ngoài trước đây. Em sửa soạn rồi ra.”
“Vâng.”
Lục Hi Hoà bước ra thì thấy Kỷ Diễn đang ở trong bếp, dáng người cao, mảnh khảnh trông có vẻ gầy nhưng hơn ai hết, cô hiểu rõ anh ấy ẩn chứa bao nhiêu sức lực. Cô bước đến gần anh, ôm eo anh từ phía sau, áp má vào lưng anh.
Kỷ Diễn đang tập trung nấu mỳ, cảm nhận được hơi ấm sau lưng, anh nghĩ cô đói nên dỗ dành nói: “Sắp xong rồi.”
“Kỷ Diễn.” Lục Hi Hoà gọi nhẹ.
Kỷ Diễn kêu một tiếng “Hửm?”
Lục Hi Hoà cắn môi, cuối cùng nói: “Em nhớ ra rồi.”
“Nhớ gì?”
“Nhớ tất cả những điều anh nhớ còn em thì quên.”
Tay đang cầm mì của Kỷ Diễn rung lên. Lúc này anh không còn quan tâm đến mì miếc gì nữa, bỗng quay người lại nhìn Lục Hi Hoà. Vừa quay lại đã thấy Lục Hi Hoà rưng rưng nước mắt, khóe mắt đỏ hoe, sắp rơi lệ, trái tim anh như thắt lại khi.
“Hi Hoà…”
Còn chưa kịp nói xong, Lục Hi Hoà đã che môi anh lại, “Trước tiên hãy nghe em nói đã.”
Khi cô nói, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, Kỷ Diễn đưa ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
“Cái lần anh đón em ở nhà Chỉ Yểu về ấy. Trước đó chúng em vô tình nhìn thấy một tai nạn giao thông, sau đó em đã nhớ ra.”
“Tại sao ngay từ đầu không nói cho anh biết?”
“Lúc đó đầu óc em rất rối, không biết phải nói gì với anh. Em cần một chút thời gian để sắp xếp mọi chuyện đã xảy ra.”
Kỷ Diễn nhìn vào mắt cô, khó khăn hỏi: “Em sẽ rời xa anh à?”
Lục Hi Hoà mỉm cười, nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào.
Kỷ Diễn nhìn cô thật sâu, sợ bỏ lỡ bất kỳ cảm xúc nào trong đôi mắt cô.
“Không đâu.”
Giọng nói của cô chạm vào tim anh, trái tim anh đột nhiên nóng lên, anh duỗi cánh tay ra, ôm chặt Lục Hi Hoà vào lòng.
“Hi Hoà, cảm ơn em.”
Lục Hi Hoà vươn tay ôm anh. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc rời xa anh, nếu rời đi, cô sẽ không nói với anh chuyện này.
Trong biển người mênh mông ngoài kia, gặp được anh đã là may mắn chứ nói gì đến việc hai người yêu nhau, cùng nhau trải qua phần đời còn lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]