Chắc hẳn những gì Sở Sở nói là thật, trong suốt quá trình phỏng vấn, không một phóng viên nào hỏi về scandal trước đó của Hà Phỉ, tất cả câu hỏi đều xoay quanh “Cuộc sống khô khan”.
Kết thúc phỏng vấn, Lục Hi Hòa vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại một chút rồi mới ra ngoài, lúc đi ra thì đụng phải Hà Phỉ, tất nhiên Hà Phỉ cũng thấy cô, Lục Hi Hòa đinh lướt qua thì Hà Phỉ ngăn cô lại.
“Có thể nói chuyện một lát không?”
Lục Hi Hòa dừng lại, ngạc nhiên nhìn ả.
Ở góc hành lang, bên cạnh cửa sổ, Lục Hi Hòa quan sát Hà Phỉ, cảm thấy ả đã thay đổi rất nhiều, trong nháy mắt, dường như cô đã hiểu ra gì đó.
Đang lúc Lục Hi Hòa đang suy nghĩ vẩn vơ, Hà Phỉ bỗng nói: “Chắc bây giờ cô cảm thấy tôi rất buồn cười đúng không?”
Lục Hi Hòa: “…”
Ả muốn nói chuyện với cô là để hỏi câu này à?
Hà Phỉ quay đầu nhìn Lục Hi Hòa: “Sao cô không nói gì?”
“Bởi vì tôi không biết phải trả lời chị thế nào.”
Ả có buồn cười hay không thì liên quan gì tới cô, tự nhiên bắt cô đánh giá làm gì?
Nghe vậy, Hà Phỉ cười nhạo chính mình, sau đó lẩm bẩm: “Thật ra Sở Sở nói rất đúng, vốn dĩ tôi có rất nhiều lựa chọn, nhưng tôi lại lựa chọn đi con đường này, lúc tôi chìm trong vũng bùn, Dương Nghĩa Lộ hỏi tôi có muốn báo thù không.”
Lục Hi Hòa nhíu mày, cô không hiểu ý Hà Phỉ cho lắm, nhưng cũng không có ngắt lời ả, để ả nói tiếp.
“Cô có biết chị ấy nói tôi phải báo thù ai không?”
“Là cô.”
Lục Hi Hòa: “…”
Hà Phỉ tiếp tục cười: “Chị ấy nói chuyện của tôi bị lộ là do cô giở trò phía sau.”
Đột nhiên Lục Hi Hòa kích động muốn chửi thề, trước giờ cô sống theo phương châm nước sông không phạm nước giếng, hơn nữa trước đây cô cũng đã hết ảnh của Hà Phỉ rồi kia mà, cô có rảnh rỗi đến thế đâu, cả đống việc còn chưa xong đây, thời gian đâu đi hãm hai người khác?
“Sau đó thì sao? Ý của chị là tôi ép chị đến bước này hả?”
Lục Hi Hòa không muốn tiếp tục nói chuyện với ả về chủ đề này nữa, cô lạnh lùng nói: “Nếu như chị cứ cố chấp suy nghĩ như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói cả, tôi còn có công việc khác, không nói nhiều với chị nữa.”
Hà Phỉ nhìn bóng lưng của Lục Hi Hòa, mãi đến khi Lục Hi Hòa hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, ả mới rời mắt đi.
Lúc đầu Dương Nghĩa Lộ nói chuyện của ả bị phơi bày có liên quan đến Lục Hi Hòa, phản ứng đầu tiên trong đầu ả là phủ nhận, ả và Lục Hi Hòa đấu đá nhau nhiều năm, chẳng lẽ ả còn không hiểu Lục Hi Hòa ư?
Ả còn hiểu thì sao Dương Nghĩa Lộ không hiểu được? Cô ấy hiểu rất rõ, nhưng vẫn cố ý nói vậy, chẳng qua là muốn khơi dậy lòng hận thù của ả, để ả đứng lên tiếp, bởi vì cô ấy không can tâm chìm trong vũng bùn này cùng ả.
Lục Hi Hoa hỏi ả, là cô ép ả đến bước này ư?
Không phải!
Là bản thân ả tự ép mình.
Là ả không chịu yếu thế, không muốn mọi cố gắng của mình đều tan biến, ả dành trọn thanh xuân cho giới giải trí, sao có thể chấp nhận rời đi với tiếng xấu được?
Điện thoại trong tay ả chợt rung lên, là Đường Quang.
“Mười giờ tối nay, phòng 1128.”
Ả nắm chặt tay, sau đó trả lời tin nhắn, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt ảm đạm của ả thoáng qua một tia sáng.
Nếu sau này không còn mong đợi tình yêu nữa vậy thì bắt đầu theo đuổi danh lợi thôi, chỉ cần leo được lên cao thì có gì không thể chấp nhận được chứ?
“Phỉ Phỉ?”
Cách đó không xa, giọng nói của Dương Nghĩa Lộ vang lên.
Ả quay đầu lại, thấy Dương Nghĩa Lộ đang đi về phía mình.
“Em với Lục Hi Hòa vừa nói gì thế?” Dương Nghĩa Lộ hỏi, giọng điệu có chút lo lắng.
Hà Phỉ liếc cô ấy một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Không có gì, tùy tiện nói mấy câu thôi ạ.”
Dương Nghĩa Lộ nhìn bóng lưng Hà Phỉ, khẽ mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thành lời.
Sau khi lên xe, Thái Nguyệt hỏi Lục Hi Hòa: “Vừa rồi em vào nhà vệ sinh, chị thấy Hà Phỉ cũng đi ngang qua đó, hai người có chạm mặt nhau không?”
Lục Hi Hòa gật đầu: “Có ạ, em với chị ta có nói chuyện mấy câu.”
“Xem ra lần này cô ta đi đến bước đường cùng thật rồi.”
Lục Hi Hòa nhớ lại những lời đồn về Đường Quang, nói: “Có lẽ vậy, nhưng đây đều là lựa chọn của chị ta cả.”
Điện thoại rung nhẹ, Lục Hi Hòa nhìn thoáng qua, là Kỷ Diễn.
“Alo?”
“Buổi công chiếu kết thúc rồi à?”
Khóe miệng Lộ Hi Hòa hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Vâng, vừa kết thúc rồi ạ, bây giờ em đang trên đường về.”
“Em về trước đi, lát nữa anh đến đón.”
“Làm gì ạ?”
“Đi ăn tối, có cả ba mẹ nữa.”
Lục Hi Hòa trợn to hai mắt, có cả ba mẹ á???
“Hai nhà chúng ta ăn tối với nhau.”
Lục Hi Hòa nghĩ, hai người đã hẹn hò với nhau lâu vậy rồi, nhưng ba mẹ hai bên vẫn chưa cùng nhau ăn bữa cơm nào, vì thế lập tức đồng ý.
“Được ạ, vậy em ở nhà chờ anh.”
“Ừm.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Hi Hòa vẫn cười tủm tỉm, Thái Nguyệt ngồi bên cạnh trêu cô: “Em với giám đốc Kỷ nói gì thế? Trông em vui chưa kìa.”
Lục Hi Hòa nhìn Thái Nguyệt: “Có nói gì đâu ạ, chỉ là ăn tối cùng nhau thôi.”
“Chỉ ăn tối với nhau thôi mà cũng vui đến vậy sao?”
“Đúng vậy! Không được ạ?”
Thái Nguyệt: “…”
Đúng là không nên chọc vào mấy người đang yêu mà.
Kỷ Diễn đậu xe ở lối vào khách sạn, sau khi xuống xe, nhân viên nhận lấy chìa khóa xe từ anh.
“Đi thôi.” Kỷ Diễn nhẹ nhàng nắm tay Lục Hi Hòa, mười ngón tay đan vào nhau.
“Vâng.” Lục Hi Hòa mỉm cười gật đầu với anh.
Sau khi vào thang máy, hai người đi lên tầng tám. Đứng trước cửa phòng riêng, Lục Hi Hòa đột nhiên dừng lại, Kỷ Diễn cúi đầu nhìn cô: “Sao thế em?”
Lục Hi Hòa nhìn anh: “Không biết tại sao em thấy hơi khẩn trương.”
Kỷ Diễn vươn tay xoa đầu cô: “Đâu phải chưa từng gặp, khẩn trương gì chứ?”
“Được rồi, em đừng khẩn trương nữa, vào thôi, mọi người đều đang đợi chúng ta đó.”
“… Vâng.”
Hai người cùng nhau bước vào, quả nhiên hai bên gia đình đã đến đầy đủ rồi.
“Đến rồi à?”
Lục Hi Hòa và Kỷ Diễn lần lượt chào hỏi mọi người.
“Mau ngồi đi.” Kỷ Thu Hào cười nói.
Hai người ngồi xuống, lúc này Lục Hi Hòa mới phát hiện, bình thường Kỷ Thanh vẫn luôn bám cô giờ lại ngồi trong lòng Thẩm Quyến, cô bé vui vẻ lắc lắc tay cậu, có thể thấy cô bé rất thích Thẩm Quyến.
Thẩm Quyến không thích trẻ con, bây giờ lại dung túng cho cô bé ngồi trong lòng mình, đúng là ngạc nhiên mà, đột nhiên Thẩm Quyến nháy mắt với Lục Hi Hòa, nói: “Thanh Thanh, ra chị bế nhé?”
Kỷ Thanh nhìn thoáng qua Thẩm Quyến, lại nhìn thoáng qua Lục Hi Hòa, cuối cùng mở bàn tay nhỏ của mình về phía Lục Hi Hòa, Kỷ Thanh dựa vào người Lục Hi Hòa, nhẹ giọng nói: “Chị tiên ơi, em nhớ chị lắm.”
Lục Hi Hòa nhìn đôi mắt to tròn của Kỷ Thanh, nhéo má cô bé: “Chị cũng rất nhớ em.”
Không lâu sau, đồ ăn được dọn lên bàn, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, bữa cơm này rất vui vẻ, lúc gần ăn xong, Kỷ Thu Hào đột nhiên hỏi Lục Hi Hòa: “Hi Hòa à, con thấy Kỷ Diễn thế nào?”
Lục Hi Hòa kỳ quái nhìn ông: “Rất tốt ạ.”
Kỷ Thu Hào cười, lại hỏi Lục Trường Vĩ: “Ông Lục, ông thấy sao?”
Mấy tháng qua Lục Hi Hòa quay phim bên ngoài, Kỷ Thu Hào và Lục Trường Vĩ đã gặp mặt nhau mấy lần, bởi vì khúc mắc đã được giải quyết cho nên họ hai người rất hòa hợp.
Lục Trường Vĩ nhìn Kỷ Diễn, đương nhiên rất hài lòng về anh rồi, nếu không thì sao lại có bữa cơm hôm nay chứ: “Tôi cảm thấy cũng không tệ.”
“Vậy ông xem, khi nào hai nhà chúng ta có thể… bàn chuyện vui đây?”
Lục Hi Hòa nghe xong sợ tới mức làm rơi cả đồ ăn, cô ngây người nhìn mọi người.
Bàn chuyện vui???
Lục Trường Vĩ cười: “Chuyện này thì phải hỏi ý của người trong cuộc rồi.”
“Kỷ Diễn, con thấy thế nào?”
Lục Hi Hòa cảm giác được bàn tay của Kỷ Diễn ở bàn ăn nắm chặt tay mình, cô theo bản năng nắm chặt anh.
“Chỉ cần cô ấy chịu, con sẽ cưới liền, nếu cô ấy vẫn chưa muốn cưới, vậy thì con sẽ đợi, đợi tới khi nào em ấy chịu cưới con mới thôi.”
Lục Hi Hòa ngơ ngác nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy tình cảm, chỉ nhìn như vậy cũng giúp Lục Hi Hòa bình tĩnh lại.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cô, tất cả đều đang chờ câu trả lời từ cô.
Lục Hi Hòa siết chặt tay Kỷ Diễn, nhìn mọi người rồi nghiêm túc nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]