Chương trước
Chương sau
 

 

Editor: Kỳ Giản Niệm

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Buổi tối về đến khách sạn, nhân viên ở quầy lễ tân gọi Lục Hi Hòa lại.

“Cô Lục, ở đây có đồ của cô ạ.”

Thái Nguyệt nghi ngờ nhìn Lục Hi Hòa, cô mỉm cười với họ rồi đi tới quầy lễ tân.

Nhân viên ở quầy lễ tân đưa cho cô một túi tài liệu được niêm phong cẩn thận: “Người giao tới dặn nhất định phải giao tận tay cô Lục.”

Lục Hi Hòa suy nghĩ một chút rồi nhận lấy túi hồ sơ, sau đó mỉm cười nói: “Cảm ơn cô.”

Mấy người cùng nhau vào thang máy, Thái Nguyệt nhìn túi tài liệu, hỏi cô: “Đây là cái gì thế, ai đưa cho em vậy?”

Lục Hi Hòa nhìn túi hồ sơ, cười: “Là thứ giúp em phản đòn đó.”

Thái Nguyệt: “???”

Sau khi về phòng, Lục Hi Hòa xé túi tài liệu ra, đổ ra bàn.

Đó là một xấp ảnh chụp.

Cả nhóm người cầm ảnh lên nhìn, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Nhân vật nữ chính trong đống ảnh này là Hà Phỉ, nhưng lại có đến hai nam chính, một là phó giám đốc của Tinh Thượng – Lư Lương Kiều, một người còn lại là nhiếp ảnh gia khiến công chúng hoang mang thời gian qua – Tề Đông.

“Trời ạ, Hà Phỉ bắt cá hai tay ư?”

Doanh Doanh không dám tin thốt lên.

Tam quan của Lâm Lương như được đổi mới, không ngờ Hà Phỉ lại dám làm chuyện như vậy.

Ngay cả Thái Nguyệt cũng bất thần, cô ấy biết chuyện lần trước là do Tề Đông làm, cũng biết người đứng phía sau là Hà Phỉ, nhưng cứ tưởng giữa họ chỉ có chuyện công việc, không ngờ quan hệ của họ lại như này.

Đây không phải chuyện nhỏ, nếu lộ ra, hình tượng của Hà Phỉ sẽ giảm mạnh, Hà Phỉ sẽ không có cơ hội trở mình thêm lần nào nữa.

Cùng lúc đó, cả ba đều nhận ra ý định của Lục Hi Hòa, chắc là cô muốn dùng gậy ông đập lưng ông.

Lục Hi Hòa gật đầu với bọn họ: “Đúng như mọi người nghĩ đó.”

“Vậy sao chị không đưa cho phóng viên luôn?”

Lục Hi Hòa mỉm cười: “Dù sao cũng phải chơi đùa cùng cô ta một chút chứ?”

Cả ba nhìn nhau: “…”

Chợt cảm thấy lạnh sống lưng

Sau khi ba người họ về phòng của mình, thì Kỷ Diễn gọi điện thoại đến.

“Em nhận được đồ chưa?”

“Em nhận được rồi, nhưng nhiều quá đi mất.”

“Không sao đâu, cứ chơi từ từ.” Giọng của Kỷ Diễn đầy cưng chiều.

Lục Hi Hòa không nhịn được cười: “Có phải anh dung túng cho em quá rồi không?”

Kỷ Diễn không nói cho Lục Hi Hòa biết, nếu anh mà xử lý chuyện này thì đã giải quyết xong từ lâu rồi, cũng lười chơi đùa cùng ả ta.

“Chỉ chút chuyện này mà đã coi là dúng túng ư?”

Giọng nói nhẹ nhàng của anh vang lên từ đầu bên kia, Lục Hi Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, từ góc độ này, cả thành phố như được bao phủ trong biển đèn lộng lẫy, các loại đèn nê ông đủ màu sắc, nơi sâu thẳm trong lòng cô tràn ngập cảm giác ấm áp.

Sau đó, Lục Hi Hòa không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc tiêu chuẩn của sự dung túng mà Kỷ Diễn dành cho cô là như nào, cho nên cô vẫn luôn tìm tòi, dùng nửa cuộc đời còn lại để tìm.

“Kỷ Diễn, hôm nay em lại thích anh hơn rồi.”



Kỷ Diễn ở đầu dây bên kia im lặng vài giây, Lục Hi Hòa còn tưởng anh cúp máy rồi, mãi một lúc sau anh mới lên tiếng: “Còn anh đã thích em đến nỗi không thể thích thêm được nữa.”

Lục Hi Hòa: “…”

Từ trước đến giờ, cô vẫn khó mà cưỡng lại lời tỏ tình của Kỷ Diễn.

Mặc dù lời tỏ tình của anh hơi quê mùa nhưng lại khiến trái tim của Lục Hi Hòa đập loạn nhịp.

Lần đầu tiên gặp Kỷ Diễn, cô đã cảm thấy anh là một người rất lạnh lùng, nói chuyện còn lười nói đến câu thứ hai chứ đừng bảo là tỏ tình.

“Em đang nghĩ gì thế?”

Giọng nói của Kỷ Diễn đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Hi Hòa.

“Dạ?”

Cô suy nghĩ một hồi rồi cười: “Không có gì cả, chỉ cảm thấy anh che giấu quá kỹ mà thôi.”

“Hả? Sao lại nói vậy?”

“Thì lần đầu tiên em mới gặp anh í, cảm thấy anh rất lạnh lùng, nhưng không ngờ bây giờ anh lại thân thiện, hòa nhập tới thế.”

Là cực kỳ thân thiện, cực kỳ hòa nhập.

Ở đầu dây điện thoại bên kia, khóe miệng của Kỷ Diễn hơi nhếch lên.

Đúng vậy, trước khi gặp Lục Hi Hòa, anh chưa từng nghĩ bản thân lại có thể yêu chiều một người không có điểm dừng như vậy.

Chỉ cần cô muốn, anh hận không thể dùng hai tay dâng tới trước mặt cô, chỉ mong đổi lấy một nụ cười của cô.

Anh không tin vào tình yêu, cho tới khi gặp được cô.

“Vậy em có thích anh như vậy không?”

“Thích chứ.”

“Anh cũng vậy.”

“Hả?”

“Em biến anh thành dáng vẻ mà em thích nên anh cũng thích theo em luôn.”

____

Hà Phỉ vừa quay xong một cảnh rơi xuống nước, cả người ả ta run lên vì lạnh, Dương Nghĩa Lộ ở bên cạnh nhanh chóng quấn cho ả ta một chiếc khăn tắm lớn, sau đó nói với trợ lý bên cạnh: “Mau mang áo khoác đến đây. “

“Vâng ạ.”

Trợ lý đưa áo khoác cho Hà Phỉ mặc, sau khi mặc áo khoác Hà Phỉ cảm thấy ấm hơn một chút, nhưng ả vẫn còn run cầm cập, thấy vậy, Dương Nghĩa Lộ lập tức hỏi: “Túi chườm nóng đâu?”

Trợ lý sững người một lúc: “Em… em quên đổ rồi.”

Sắc mặt Dương Nghĩa Lộ trầm xuống: “Chuyện này mà cô cũng quên hả, còn không đi đổ nước nóng đi!”

Trợ lý không dám lề mề, vội vàng rót đầy túi chườm nóng.

Dương Nghĩa Lộ kéo khăn che cổ Hà Phỉ: “Em ngồi đây chờ một chút, chị đi xem trà gừng nấu xong chưa.”

Hà Phỉ yếu ớt gật đầu, sau khi Dương Nghĩa Lộ rời đi, ả cảm thấy rét nên nhét tay vào túi.

Ả ta chợt nhíu mày, trong túi hình như có gì đó, lành lạnh, vuông vắn, có góc cạnh, ả ta vô thức lấy ra xem thử.

Là một bức ảnh?

Trong ảnh, cô đang hôn Lư Lương Kiều.

Hà Phỉ giật mình đứng dậy, một lát sau có tiếng bước chân đến gần, ả vội nhét tấm ảnh vào túi.

“Chị Phỉ, chị sao thế?” Là trợ lý của ả.

“Không… không sao cả.” Giọng Hà Phỉ hơi run run.

Nhưng trợ lý không nghi ngờ gì cả, cứ nghĩ là do ả bị lạnh.



“Túi chườm nóng đây ạ.”

Hà Phỉ cầm lấy túi chườm nóng, lòng bàn tay ả lập tức ấm lên, nhưng trái tim vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Ả nhìn trợ lý gắt gao khiến cô nàng hoảng sợ, không biết mình đã gì sai, trong lòng càng ngày càng bất an.

“Cô có chạm vào áo khoác của tôi không?” Hà Phỉ hỏi.

Trợ lý vội lắc đầu: “Không ạ.” Nói xong, dường như cô nàng nghĩ ra điều gì đó, lại nói tiếp: “Lúc nãy lấy áo khoác cho chị em mới cầm thôi.”

“Cô chắc chứ?”

Trợ lý vội vàng gật đầu: “Chắc ạ.”

“Hai người đang nói gì vậy?” Dương Nghĩa Lộ bưng ly trà gừng nóng hổi tới.

Hà Phỉ nắm chặt tấm ảnh trong túi, cố gắng che giấu vẻ hoảng sợ, cô ta lắc đầu với Dương Nghĩa Lộ: “Không có chuyện gì đâu, trà gừng nấu xong chưa chị?”

Dương Nghĩa Lộ đưa trà gừng cho Hà Phỉ: “Xong rồi này, tranh thủ uống lúc còn nóng đi.”

“Vâng ạ.”

Vì bức ảnh đó mà cả ngày nay Hà Phỉ cứ mất tập trung mãi, trong lúc quay phim mắc lỗi liên tục, đạo diễn ôm một bụng tức nhưng lại không dám la mắng ả, bầu không khí trong trường quay vì ả mà trở nên kỳ quái.

Buổi tối, sau khi về khách sạn, vừa đi đến cửa phòng, Dương Nghĩa Lộ đã giữ ả lại.

“Hà Phỉ, hôm nay em sao đấy?”

Biểu hiện của Hà Phỉ hôm nay có gì đó không ổn lắm, bình thường ả không như thế, Dương Nghĩa Lộ cảm thấy cả ngày hôm nay Hà Phỉ cứ mất tập trung mãi.

“Dạ?” Hà Phỉ đang mù mờ, sau khi phản ứng lại, ả lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu ạ, chị Lộ, em hơi mệt, em đi nghỉ ngơi trước.”

Nói xong, ả không cho Dương Nghĩa Lộ cơ hội nói thêm gì nữa, quẹt thẻ phòng rồi bước vào trong, khi cô đi vào, định đóng cửa lại thì bị Dương Nghĩa Lộ chặn lại.

“Chờ đã.”

Hà Phỉ không thể không dừng động tác lại, ả nhìn theo tầm mắt của Dương Nghĩa Lộ thì thấy một tấm ảnh để úp dưới đất…

Trái tim ảloạn nhịp, cúi xuống định nhặt lên, nhưng lại chậm một bước, bức ảnh đã bị Dương Nghĩa Lộ cầm lên rồi.

“Đây là cái gì?” Dương Nghĩa Lộ nghi ngờ lật tấm ảnh lại.

Sau khi xem ảnh, sắc mặt Dương Nghĩa Lộ lập tức thay đổi, Hà Phỉ thấy vẻ mặt của cô ấy cực kỳ xấu, ả đưa tay giật lấy bức ảnh từ tay Dương Nghĩa Lộ.

Bức ảnh lúc nãy là ả ta hôn Lư Lương Kiều, mà bức ảnh này lại là cô ta hôn Tề Đông!

Việc này có nghĩa là chuyện của ả với Lư Lương Kiều và Tề Đông đã bị họ biết hết rồi, họ đang uy hiếp ả ư?

Dương Nghĩa Lộ thấy ả như vậy thì cũng chắc chắn chuyện này liên quan đến sự khác thường của ả, vì thế cô ấy lạnh giọng nói: “Chuyện đã như vậy rồi mà cô vẫn chưa nói sự thật cho tôi biết à?”

Hà Phỉ mấp máy môi, cuối cùng yếu ớt nói: “Chị Lộ, vào phòng rồi nói.”

Sau khi đóng cửa, Hà Phỉ đưa bức ảnh trong túi áo khoác cho Dương Nghĩa Lộ.

Dương Nghĩa Lộ nhận lấy, sau đó nghĩ đến bức ảnh vừa nhặt ở cửa, đột nhiên cảm thấy rất đau đầu.

“Sao cô lại bất cẩn thế?”

Lúc này Hà Phỉ lúng ta lúng túng, ả ta không biết bị chụp lén lúc nào, nếu để một trong hai người họ biết được chuyện này thì ả xong thật rồi.

“Tôi kêu cô kết thúc với Tề Đông từ lâu rồi mà cô vẫn không chịu nghe!”

Tề Đông là bạn trai của Hà Phỉ, đã ở bên ả gần mười năm, từ khi ả chưa ra mặt đã ở bên Tề Đông rồi, bao năm qua, Tề Đông vẫn luôn âm thầm ủng hộ ả, cổ vũ ả, nhưng anh ta không hề hay biết, trong giới giải trí, Hà Phỉ còn qua lại với Lư Lương Kiều!

Mà Lư Lương Kiều cũng không biết Hà Phỉ có một người bạn trai khác.

Ngay từ đầu, Dương Nghĩa Lộ đã cực kỳ phản đối chuyện Hà Phỉ tiếp tục ở bên Tề Đông, nhưng dù nói thế nào đi nữa, Hà Phỉ vẫn không chịu chia tay với anh ta, cuối cùng cô ấy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể giúp Hà Phỉ, trên giấu Lư Lương Kiều, dưới giấu Tề Đông

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.