Sau khi Kỷ Diễn rời đi, việc quay phim của đoàn phim cũng trở lại bình thường, đến rạng sáng công việc mới kết thúc, nhân viên đoàn làm phim thật sự không hiểu nổi ý của đạo diễn, đoàn phim đang làm thêm giờ thì nhà đầu tư đến kiểm tra, để nhà đầu tư thấy được tấm lòng của bọn họ, tổ đoàn phim đã cố gắng làm việc tốt nhất, thế mà lúc nhà đầu tư có mặt, đạo diễn lại yêu cầu họ tan làm lúc 9 giờ, đến khi nhà đầu tư đi rồi lại bắt tăng ca đến sáng sớm!
Tuy mọi người đều khó hiểu, nhưng thật ra không có ai rảnh để đi suy nghĩ ý định của đạo diễn cả, tóm lại, suy nghĩ của đạo diễn là thứ mà bọn họ không thể đoán được.
Lục Hi Hòa phát hiện những cảnh thân mật của cô với Tần Hoa đã bị cắt bỏ rất nhiều, gần như chỉ còn lại cảnh nắm tay, ngay cả cảnh hôn cũng được đổi sang mượn góc quay để diễn, cô quay sang nhìn đạo diễn Trần, không cần nghĩ cũng biết do ai làm.
Ngoài anh ra thì còn ai có thể làm được chuyện này chứ?
Nghĩ đến hôm đó anh ngượng ngùng nói với cô mình đang ghen, Lục Hi Hòa không khỏi nhếch khóe miệng, người đàn ông này ghen kinh thật.
Thật ra, theo cô thấy thì những cảnh hôn kia cũng không cần thiết lắm, hơn nữa Kỷ Diễn có năng lực, anh vừa không để cô không quay cảnh hôn vừa lấy cho cô kịch bản tốt nhất, đã vậy rồi thì cô cũng không cần phải diễn mấy cảnh hôn đấy để gây ấn tượng với mọi người.
Điều khiến cô bất ngờ trong chuyện này là phản ứng của Tần Hoa.
Tần Hoa rất giống với cô, không tỏ ra bất ngờ hay ngạc nhiên gì cả, người bình thường nhất định sẽ nghi ngờ chuyện này nhưng anh ta lại không để ý chút nào, cũng không đi hỏi đạo diễn nguyên nhân thay đổi, mặc kệ cảnh đó có bị cắt hay đổi sang mượn góc quay, anh ta đều chấp nhận cả.
Cô không có gì phải ngạc nhiên cả vì cô biết nguyên nhân, nhưng sao Tần Hoa lại không bất ngờ nào xíu nào được, chẳng lẽ…
Đạo diễn Trần đã nói chuyện của cô và Kỷ Diễn cho Tần Hoa biết rồi ư? Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy không phải lắm, đến cả mấy người trong tổ đạo diễn, ông ấy cũng không tiết lộ chút gì, sao có thể nói cho Tần Hoa được? Nhưng nếu không phải Tần Hoa cũng biết chuyện thì cô thật sự không hiểu nổi tại sao anh ta lại có thể phối hợp như thế.
Ngay khi Lục Hi Hòa ở phía bên này đang phân vân thì ở Tần Hoa bên kia lại mừng thầm, ngày hôm đó anh ta cũng đoán được mối quan hệ giữa Lục Hi Hòa và Kỷ Diễn rồi.
Trước đây anh ta vẫn luôn tự hỏi, với tư cách là CEO của một trong những công ty điện ảnh và truyền hình mạnh nhất trong ngành, Kỷ Diễn chưa từng ngỏ lời mời với một nghệ sĩ nào. Lục Hi Hòa là người đầu tiên và cũng là nghệ sĩ duy nhất anh theo dõi trên Weibo.
Hai ngày trước anh đến trường quay với danh nghĩa là kiểm tra tiến độ của đoàn, nhưng thật ra không phải vậy, anh chỉ lấy cớ để gặp mặt Lục Hi Hòa thôi, chẳng trách Lục Hi Hòa lại bị phân tâm trong quá trình quay phim, cũng chẳng trách đạo diễn Trần lại cho kết thúc công việc sớm như vậy, chắc chắn đạo diễn Trần cũng biết chuyện của họ.
Lục Hi Hòa và Kỷ Diễn nổi tiếng như vậy, đâu cần phải tạo hiệu ứng cặp đôi chứ? Rõ ràng hai người họ đang yêu nhau!
Hèn gì hôm đó anh ta cảm thấy ánh mắt của giám đốc Kỷ không đúng lắm, bây giờ anh ta mới hiểu ra, Tần Hoa thấy vô cùng may mắn, anh ta nghĩ sắp tới có thể thử thách với đề tài trinh thám được rồi, đầu óc linh hoạt phết đấy chứ!
Anh ta còn đang suy nghĩ phải làm thế nào để từ chối mấy cảnh thân mật của mình với Lục Hi Hòa thì đạo diễn Trần đã đứng ra giải quyết vấn đề này.
Tất cả những cảnh hôn đều chuyển thành mượn góc quay, những cảnh nào không thể chuyện sang mượn góc quay thì cắt hết, đạo diễn Trần ra mặt thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều, đương nhiên là anh ta mỉm cười chấp nhận rồi! Nếu không thuận theo thì anh đúng là một tên ngốc!
Lục Hi Hòa quay phim cả một buổi sáng, đến trưa mới nghỉ ngơi được, vừa ngồi xuống đã thấy Thái Nguyệt cau mày đi về phía mình.
“Chị sao thế, trông như có thâm cừu đại hận với ai không bằng ấy?”
Thái Nguyệt kéo ghế ra ngồi cạnh cô:
“Em có biết khi nãy chị nhìn thấy ai không?”
“Ai thế?”
“Hà Phỉ.”
“Ở đâu ạ?” Lục Hi Hòa quay đầu nhìn Thái Nguyệt, nếu Thái Nguyệt không nhắc thì cô gần như đã quên mất nhân vật này.
“Lúc nãy chị nhìn thấy cô ta ở trường quay bên cạnh, cô ta là nữ chính bên đó.”
Sáng nay cô nghe thấy nhân viên công tác nói trường quay bên cạnh có đoàn phim mới đến, nhưng cô thật sự không biết là Hà Phỉ.
“Họ đóng phim gì thế ạ?”
Nói tới đây sắc mặt của Thái Nguyệt bỗng nhiên tốt hơn một chút: “Chỉ là một web drama không tiếng tăm thôi.”
Lần này Lục Hi Hòa thực sự rất kinh ngạc, dù sao thì Hà Phỉ vẫn là ngôi sao hạng A, sao bây giờ lại ra nông nỗi này?
“Nhưng mà dù chị ta có quay phim ở sát cách vách thì chị cũng đâu cần bày ra vẻ mặt khó coi thế chứ?”
“Tất nhiên không chỉ vì chuyện này rồi.”
“Vậy thì tại sao ạ?”
“Chị không biết phải nói thế nào nữa, vẻ mặt của cô ta lúc đó khiến người ta không thích nổi.”
“Phì.” Lục Hi Hòa không nhịn được nở nụ cười: “Vậy thì chị quản cũng hơi rộng rồi đó, vẻ mặt chị ta có như thế nào thì chúng ta cũng đâu bị ảnh hưởng gì.”
Thái Nguyệt: “…”
Cô ấy đang bận tâm vì ai chứ?
Có câu nói: Oan gia ngõ hẹp. Có lẽ là nói tình cảnh này.
Hà Phỉ nhìn vẻ mặt bình tĩnh như nước của Lục Hi Hòa, cô không cần làm gì cả, cũng chẳng cần nói gì, chỉ cần đứng đó, thêm bộ đồ trên người đã khí chất hơn người rồi, chói lóa đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Vẻ bề ngoài thì thanh thuần, vô hại nhưng thực tế thì sao?
Thực tế cũng dựa vào mấy thủ đoạn đê tiện để bò trèo lên mà thôi, nếu đã vậy thì Lục Hi Hòa làm gì có tư cách châm chọc ả, cả hai đều giống như nhau, chỉ là cô cao tay hơn thôi!
Lục Hi Hòa không để ý đến Hà Phỉ, chỉ đi ngang qua người ả ta, nhưng người nọ lại không nghĩ như vậy, bởi vì giọng nói của Hà Phỉ chợt vang lên từ phía sau: “Mặc dù không cùng công ty nữa, nhưng thấy đàn chị thì cũng nên chào hỏi chứ nhỉ?”
Nghe đến đây, Lục Hi Hòa dừng bước, cô mỉm cười quay người lại.
“Gặp đàn chị thì đương nhiên phải chào rồi, nhưng mà… tôi thật sự không dám chào hỏi một người lòng dạ xấu xa, bụng đầy toan tính như đàn chị đây đâu.”
“Cô! Mồm miệng lanh lợi thật đấy!”
Lục Hi Hòa cười, cô thật sự không muốn giả vờ với loại người này nữa: “Vậy sao, cảm ơn chị đã quá khen.”
Thấy dáng vẻ kiêu ngạo, khinh thường người khác của cô, Hà Phỉ nhớ lại tấm ảnh quản lý gửi cho mình, ả đột nhiên cảm thấy lửa hận ngập trời.
Cả hai đều giống nhau, sao Lục Hi Hòa lại kiêu ngạo như vậy, bởi vì người chống lưng cho cô có quyền hơn người chống lưng cho ả ư?
Lúc trước ả từng nghĩ, sao Lục Hi Hòa lại may mắn như thế, dễ dàng chấm dứt hợp đồng với Tinh Thượng, còn ký hợp đồng với Thiên Ngu, nghe nói cô đã ở bên CEO của Thiên Ngu rồi!
Nghĩ đến đây, ả ta vừa giận dữ vừa đố kỵ, trong lòng như có kim đâm, càng ngày càng không cam lòng, nhất là khi nhìn thấy Lục Hi Hòa phớt lờ ả mà nói chuyện với những người xung quanh.
“Một số người trông thì thanh thuần vô tội đấy, nhưng bản thân giở những thủ đoạn gì thì trong lòng phải rõ chứ nhỉ?”
Doanh Doanh đi theo phía sau Lục Hi Hòa, nghe thấy giọng điệu châm chọc khiêu khích của ả thì không nhịn được nói: “Chị có ý gì?”
Đôi mắt xinh đẹp sắc bén của Hà Phỉ nhìn chằm chằm Doanh Doanh: “Cô dám nói chuyện với tôi như vậy à?”
Lục Hi Hòa bình tĩnh kéo Doanh Doanh ra phía sau mình: “Em ấy dám nói chuyện với tôi như vậy thì sao lại không dám nói chuyện với chị như vậy chứ?”
Hà Phỉ nhìn Lục Hi Hỏa bảo vệ Doanh Doanh, ánh mắt lộ rõ sự khinh thường, thủ đoạn lấy lòng người khác đúng là cao minh.
“Quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”
Lục Hi Hòa híp mắt lại, ánh mắt vốn dĩ ôn hòa bỗng trở nên sắc bén: “Sợ là câu này phải trả cho chị Hà đây mới phải, vấn đề này tôi nào dám tranh cao thấp với chị.”
“Chị Hi, đạo diễn Trần gọi chị ra quay ạ.”
“Đến đây.” Lục Hi Hòa đáp, rồi nói với Hà Phỉ: “Chị Hà à, chị cũng thấy đấy, tôi phải đi làm việc rồi, tôi không nhàn nhã giống chị, không muốn lãng phí thời gian với chị đâu.”
Hà Phỉ nhìn bóng lưng Lục Hi Hòa, nắm chặt tay lại!
Ả ra mắt nhiều năm như vậy rồi nhưng lần đầu phải chịu nỗi nhục nhã như này, đều tại Trần Biện cả!
Rõ ràng không có tiền để quay phim, vậy mà còn ngu ngốc không chịu để ả làm nữ chính, đến nỗi chấp nhận không được quay nữa, vì chuyện này mà ả bị bao người ở công ty âm thầm cười nhạo!
Tóm lại, Lục Hi Hòa giả dối kia không phải là loại người tốt gì, nếu cô đã dám coi thường ả như vậy thì ả sẽ khiến Lục Hi Hòa phải trả một cái giá thật đắt!
Doanh Doanh vẫn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.
“Chị Hi à, chị nói xem, lúc nãy chị ta nói vậy là có ý gì thế?”
Lục Hi Hòa híp mắt, lời của ả ta còn có có ý nghĩa sâu xa khác, nhìn vẻ mặt của ả giống như đã nắm được thóp của cô vậy.
Cô suy nghĩ một lát, có dự cảm không lành, nhưng lại chưa thể chắc chắn.
Có phải Hà Phỉ đã biết quan hệ của cô và Kỷ Diễn rồi không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]