Lục Hi Hoà theo phản xạ đẩy Tần Hoa ra, Tần Hoa đột ngột bị đẩy ra nên không kịp phản ứng, anh ta nghi hoặc nhìn về phía Lục Hi Hoà, cô bị làm sao vậy, trước đây quay phim chưa từng làm thế bao giờ, Lục Hi Hoà cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Tần Hoa, cũng nhận ra hành động vừa rồi của mình hơi thô lỗ, thế nên cô mỉm cười xin lỗi anh ta.
Trần Biện đưa tay lên che miệng, ho khan một tiếng, sau đó nói với hai người họ: “Đại Tần, vừa nãy trạng thái của cậu không tốt, chắc bây giờ mọi người đều mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi.”
Tần Hoa, “???”
“Được rồi, hai người qua đây chút đã.” Trần Biện vẫy tay với hai người họ.
Hai người bước tới, ánh mắt Trần Biện đảo quanh Lục Hi Hoà và Kỷ Diễn vài lần, sau đó mới tiếp: “Giám đốc Kỷ tuy rất bận rộn nhưng hôm nay vẫn dành thời gian đến thăm đoàn phim của chúng ta, phải nói là thật sự rất vinh hạnh, hai người mau đến đây chào giám đốc Kỷ đi.”
Cả hai đồng thanh nói, “Xin chào giám đốc Kỷ.”
Ánh mắt Kỷ Diễn bình tĩnh lướt qua người Lục Hi Hoà, cuối cùng dừng lại trên người Tần Hoa, Tần Hoa bị cái nhìn của anh làm cho phát khiếp, tại sao giám đốc Kỷ lại nhìn anh ta như vậy, khiến lòng anh ta thấy rất bất an. Lúc Tần Hoa sắp không thở nổi nữa thì Kỷ Diễn mới từ từ đưa mắt nhìn chỗ khác.
Kỷ Diễn khẽ gật đầu chào cả hai rồi hừ lạnh một tiếng.
Trần Biện cũng là người tinh ý, anh ta vội vàng lên tiếng: “Vậy, Hi Hoà à, lần đầu giám đốc Kỷ đến thăm đoàn làm phim của chúng ta nên phiền cô dẫn cậu ấy đi tham quan nhé?”
Lục Hi Hoà: “…”
Đạo diễn Trần, anh làm vậy thì lộ liễu quá đấy, đoàn phim có nhiều người như thế cơ mà, chỉ cần chọn đại một người thì khả năng thuyết minh đều hơn hẳn cô mà!
Nhưng bây giờ cô đang đứng trước mặt Kỷ Diễn, sao từ chối được đây?
“Vâng, đạo diễn Trần.” Cô mỉm cười nói với Trần Biện.
“Được, vậy cô đi đi.”
Lục Hi Hoà liếc Kỷ Diễn, và sau đó nói với anh, “Giám đốc Kỷ, mời anh đi với tôi sang bên này.”
Mặc dù Kỷ Diễn không nói nhưng vẫn đi theo cô.
Sau khi Lục Hi Hoà dẫn Kỷ Diễn đi, Trần Biện và Tiếu Mính thì tự cầu phúc cho mình, còn những người còn lại đều tỏ vẻ khó hiểu.
Lục Hi Hoà dẫn Kỷ Diễn đi hết một vòng, cô đi trước anh, càng bước càng nhanh, nhưng dù cô bước nhanh thế nào, Kỷ Diễn cũng theo sát phía sau, đặc biệt là ánh mắt có sức nóng như thiêu đốt từ phía sau khiến người ta thấy hoảng sợ, cuối cùng, cô cũng không thể tiếp tục phớt lờ ánh mắt đấy được nữa.
Trái tim cô loạn nhịp, quyết định dừng lại, quay lại nói với người phía sau, “Nếu anh có chuyện gì thì cứ… a…”
Nhưng cô còn chưa kịp nói hết lời thì người đàn ông đột nhiên tiến đến, giây tiếp theo cổ tay cô bị anh nắm lấy, sau đó bị anh đè lên tường ở hành lang.
Anh dựa sát vào cô, hơi thở mạnh mẽ bao quanh cô, nhưng bây giờ hai người vẫn đang ở phim trường đấy, sao anh lại to gan vậy chứ, không sợ bị người khác nhìn thấy sao? Vậy nên cô theo bản năng đưa tay đẩy anh ra.
“Mau thả em ra, lỡ có ai nhìn thấy thì sao?”
Ánh mắt Kỷ Diễn dần dần trở nên thâm trầm, như phủ thêm một lớp sương mù, giọng nói khàn khàn gợi cảm, “Nhìn thấy thì nhìn thấy, em sợ gì chứ?”
Trái tim Lục Hi Hoà như đang nổi trống, vừa hồi hộp, vừa sợ hãi, vừa rạo rực, vừa nghĩ đến anh vừa vướng bận trong lòng.
Đúng vậy, thấy thì thấy thôi, có gì mà phải sợ chứ?
Không hề báo trước, cô vươn tay ôm cổ anh rồi hôn lên môi anh, mắt Kỷ Diễn đảo quanh, sau đó ôm chặt vòng eo mềm mại của cô, anh hôn cô vô cùng mãnh liệt, không cho cô cơ hội phản kháng.
“Ưm… anh đừng cắn, em còn phải quay phim nữa…” Cô né tránh môi anh, thở hổn hển nói.
Lục Hi Hoà lấy điện thoại trong túi ra soi, cô nhìn rõ đôi môi sưng đỏ của mình, bất mãn hét lên với anh: “Anh nhìn này, đỏ hết lên rồi, em đã bảo đừng cắn rồi mà.”
Kỷ Diễn mỉm cười rồi ôm cô vào vòng tay của mình, “Lát nữa là hết thôi.”
“Anh nói thì nghe dễ lắm.”
“Vừa rồi anh ghen.”
Câu nói bất ngờ của Kỷ Diễn khiến Lục Hi Hoà khựng lại, khẽ mím môi, cô biết chứ, mùi giấm chua nồng nặc vậy mà.
“Đâu phải anh không biết, em chỉ quay phim thôi mà?” Cô khẽ lẩm bẩm.
“Anh biết.” Kỷ Diễn ôm cô chặt hơn.
Nhưng anh không thể kiểm soát bản thân được.
Lục Hi Hoà ngẩng đầu liếc anh, nhìn thấy bộ dạng khó xử của anh thì không nhịn được cười, trông anh ngượng nghịu như này thật sự rất đáng yêu.
Lúc này hai người đang ôm chặt nhau, không nhìn thấy một bóng người vụt qua cửa kính ở phía sau.
*
Cảnh hôn của Tần Hoa và Lục Hi Hoà tạm thời đổi sang cách mượn góc quay.
Sau khi quay xong thì đã đến giờ ăn tối, nhân viên trong đoàn đều đã chuẩn bị cơm hộp cho mọi người, mỗi người một hộp, lúc Tần Hoa mở hộp cơm ra thì phát hiện trong hộp có thêm một cái đùi gà, không phải là mỗi người một cái sao? Sao anh ta lại có tận 2 cái?
Anh ta nghiêng người hỏi nhân viên đưa cơm hộp cho mình: “Anh Triệu, sao em lại có tận hai cái đùi gà vậy?”
Anh Triệu khựng lại một lúc rồi nói, “Đạo diễn Trần có lòng dặn dò, nói là hôm nay cậu làm việc vất vả rồi, đây coi như lời thăm hỏi cậu.”
Tần Hoa, “???”
Vất vả?? Thăm hỏi??
Trần Biện nhờ Lục Hi Hoà dẫn Kỷ Diễn đi tham qua chỉ là cái cớ, anh ta muốn tạo cho họ một không gian riêng, lúc nghỉ ngơi ăn tối, Trần Biện đã đích thân nói với Kỷ Diễn về công việc và tiến độ quay phim của đoàn
Kỷ Diễn chỉ lắng nghe chứ không đưa ra bất kỳ đề xuất nào, nhưng sau khi anh ta nói xong, Kỷ Diễn hỏi: “Có phải đoàn phim thiếu kinh phí không?”
Trần Biện không hiểu ý anh, Kỷ Diễn đã đầu tư rất đầy đủ rồi, sao mà thiếu được? Anh ta vừa định lắc đầu thì thấy Kỷ Diễn quay lại nói với Tiếu Mính: “Đầu tư thêm cho đoàn phim một triệu tiền ăn uống.”
Tiếu Mính, “Vâng.”
Ánh mắt Kỷ Diễn hướng về phía Lục Hi Hoà đang khớp thoại với vài diễn viên khác, “Đồ ăn tệ thế này, chẳng trách lại gầy đi nhiều như vậy.”
Trần Biện, “…”
Người ta thể hiện tình cảm với nhau rõ ràng như vậy thì ông còn nói gì được đây?
Sau giờ giải lao, các diễn viên quay trở lại làm việc, dĩ nhiên Lục Hi Hoà cũng không ngoại lệ, Kỷ Diễn đang ngồi trong đoàn đạo diễn xem các cảnh quay, những người khác không biết mối quan hệ giữa Kỷ Diễn và Lục Hi Hoà, nhưng Trần Biện thì rất rõ, anh ta biết Kỷ Diễn ngồi đây không phải chỉ để xem tiến độ quay phim mà là đang đợi Lục Hi Hoà hoàn thành công việc. Trông anh thế này, chắc là lúc Lục Hi Hoà hoàn thành công việc mới rời đi.
Trần Biện lén liếc nhìn Kỷ Diễn ngồi bên cạnh, từ thái độ của anh khi xem cảnh hôn trước đó, rồi đến việc anh đầu tư thêm một triệu tiền ăn cho đoàn phim vì thấy Lục Hi Hoà gầy đi, Trần Biện cũng biết được vị trí của Lục Hi Hoà trong lòng Kỷ Diễn rồi, thế thì lúc này sao có thể để anh chờ đợi thêm được?
Thế nên sau khi quay xong, anh ta đứng dậy, bật loa rồi nói với mọi người: “Hôm nay chỉ quay đến đây thôi, mọi người có thể kết thúc công việc được rồi.”
Tất cả mọi người, “???”
Kết thúc công việc? Bây giờ còn chưa đến 9 giờ đã kết thúc công việc rồi sao? Hôm nay đạo diễn Trần bị sao thế?
Trần Biện vừa dứt lời đã nhận được ánh mắt hài lòng của Kỷ Diễn.
Nhưng phó đạo diễn lại kéo Trần Biện lại, “Anh đang làm gì thế?”
“Hả?”
Phó đạo diễn lo lắng hỏi anh: “Hôm nay giám đốc Kỷ đến đây xem tiến độ làm việc của chúng ta. Sao anh lại cho họ nghỉ làm sớm thế? Nhỡ đâu giám đốc Kỷ nghĩ chúng ta làm việc quá lỏng lẻo thì sao?”
Trần Biện liếc phó đạo diễn một cái, tên này chẳng biết gì hết, anh ta làm vậy, giám đốc Kỷ mừng còn không kịp, có khi còn đang ước được vậy ấy chứ, nhưng anh ta không thể nói cho bọn họ nghe chuyện này được, anh ta vỗ vai an ủi phó đạo diễn, “Đừng lo, sẽ không sao đâu, bây giờ tôi chưa thể nói rõ cho anh biết được.”
“Ý anh là thế nào?”
Trần Biện, “Dù sao thì một ngày nào đó anh cũng sẽ hiểu thôi.”
“Đúng rồi, tôi nghe nói giám đốc Kỷ đầu tư cho chúng ta một triệu tiền ăn à?”
“Ừ, cậu ấy bảo đồ ăn của đoàn không ngon.”
Làm người của anh gầy đi.
Các phó đạo diễn tặc lưỡi, giám động Kỷ hào phóng thật đấy, khiến họ vô cùng cảm động, “Giám đốc Kỷ thật sự rất quan tâm đến chúng ta.”
Trần Biện chỉ cười mà không nói gì.
Điều giám đốc Kỷ quan tâm là đoàn phim của họ làm người của anh ta gầy đi.
Doanh Doanh vừa tẩy trang giúp Lục Hi Hoà, vừa nói chuyện với cô, “Chị Hi, hôm nay xong việc sớm như vậy, chắc chắn là do giám đốc Kỷ sắp xếp.”
Lục Hi Hoà nhấp môi cười, “Ừm.”
“Giám đốc Kỷ tốt với chị thật đấy.”
Thái Nguyệt liếc nhìn Doanh Doanh, sau đó nói với cô nàng: “Được rồi, em tập trung tẩy trang đi, bên ngoài còn có người đợi.”
Doanh Doanh đương nhiên biết người mà Thái Nguyệt nói là ai, cô cười với Thái Nguyệt, vui vẻ nói đáp: “Em biết rồi, chị Nguyệt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]