"Tối nay anh có thể tự ngủ một mình."
"Vậy sao được, một mình không ngủ được." Kỷ Diễn ôm cô vào lòng không chịu buông tay, chôn đầu ở cổ cô, cọ tới cọ lui như một đứa trẻ.
Vì thế nước còn đọng trên tóc anh đều rơi hết lên cổ cô, lành lạnh. Lục Hi Hoà bị động tác chơi xấu của anh làm cho vừa tức vừa buồn cười. Cô đưa tay nhẹ nhàng vò nhẹ tóc anh.
"Này, tóc anh còn ướt đấy!"
Tiếng "này" của Lục Hi Hoà làm tim Kỷ Diễn ngứa ngáy khó chịu, như một chiếc lông vũ nhẹ chạm vào tim, vừa ngứa vừa đau.
"Vậy em lau giúp anh." Anh nói rồi đưa khăn cho cô.
"Sao em lại phải lau giúp anh?"
"VÌ em là vợ anh." Kỷ Diễn nghiêm túc nói.
"Anh... nói bậy gì đó!" Lục Hi Hoà ném khăn vào mặt anh.
Kỷ DIễn cười tiếp được khăn, lại đưa cho cô: "Lau giúp anh đi."
Động tác này, giọng điệu này, thật sự có chút... đáng yêu!
Cô bị anh mê hoặc thật rồi, vốn dĩ cũng không giận anh, liền cầm lấy khăn lông.
"Anh cao quá, em với không tới!"
Kỷ Diễn xoay người cô rồi ngồi xuống bên tay ghế sô pha.
Lục Hi Hoà để khăn lên đầu anh, xoè tay năm ngón, lau cực kỳ thô bạo.
Đối với hành động thô bạo của anh, Kỷ Diễn không một tiếng oán hận. Ngược lại vòn tay ôm lấy eo cô, dáng vẻ thích thú.
Không tới mấy hồi, tóc đã khô một nửa, cô dùng ngón tay vuốt tóc, tóc đen mềm mại phía trước trán. Để kiểu tóc này trông anh như trẻ ra vài tuổi, vào giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-khong-vui/1806454/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.